Chương 42: Cáo trạng

Editor: Ái Tuyết

Tiêu Sắt phơi khô ống tre, sau đó dùng lá cây bọc muối thô đã tinh luyện xong đổ vào ống tre: “Chút muối này chỉ đủ cho người trong bộ lạc chúng ta ăn trong một ngày… Ngày mai tôi sẽ đi đến chỗ hồ nước đắng đó nhìn thử xem."

"Cần bao nhiêu cứ nói cho tôi biết. Chân cô..." Dạ Phong nhìn chân Tiêu Sắt, lại nhìn chằm chằm vào giày rơm, "Giày rơm!"

Tiêu Sắt nhấc chân, khoe đôi giày rơm của mình với Dạ Phong đầy vẻ tự hào: "Có cái này, đừng nói đi bộ, cho dù có leo núi cũng sẽ không thành vấn đề gì."

Mày kiếm đang cau chặt thoáng buông lỏng, anh nói: "Cho dù như vậy, cũng phải đợi thêm hai ngày nữa mới đi."

Thấy Tiêu Sắt muốn mở miệng, Diệp Phong bình tĩnh nói: "Tôi cũng muốn một đôi giày rơm!"

Tiêu Sắt ngẩn ra, đột nhiên cười: "A, nguyên lai là vậy, vậy thì trở về thôi."

Kỳ thật trong lòng Tiêu Sắt cũng biết Dạ Phong là lo lắng chân cô chưa lành nên lấy cớ cũng muốn có đôi giày rơm để ngăn cản cô đi đến hồ nước đắng.

Người đàn ông này thực sự rất ấm áp, ấm áp đến mức mỗi hành động lời nói của anh đều không khiến người khác cảm thấy mất mặt, mà anh vẫn đạt được điều mình muốn.

Khi quay trở lại sơn động, bọn họ tình cờ gặp A Mộc và những người khác đi chặt cây trở về, Tiêu Sắt vội chạy tới: "Mộc thúc!"

A Mộc ném cây lớn trên vai xuống đất, ngẩng đầu nhìn Tiêu Sắt, khuôn mặt lạnh nhạt: "Có chuyện gì vậy?"

"Ngày mai không cần chặt cây nữa, những cây gỗ này đã đủ rồi." Tiêu Sắt nhìn đống cây lớn nhỏ trên mặt đất được chặt theo yêu cầu của mình, trong lòng rất cao hứng, "Ngày mai cháu sẽ dạy thúc cách làm thế nào để xây nhà ở."

Trong mắt A Mộc không có nhiều kỳ vọng, trong cảm nhận của ông, người trong bộ lạc đều phải làm việc. Không làm việc thì sẽ không có thịt nướng để ăn, ông biết và cũng hiểu điều đó nên mới nỗ lực làm việc.

Mười tộc nhân còn lại sắc mặt như chết lặng, thân thể bọn họ không tốt, tay chân không còn sức lực, đầu óc cũng không theo kịp nhịp độ của bộ lạc. Chỉ vì một khối thịt nướng lấp đầy bụng, họ chỉ có thể nghe lời và làm việc.

"Thà chết còn hơn sống", Tiêu Sắt thực sự nhìn thấy câu này trên khuôn mặt của mỗi người bọn họ.

Bữa thịt nướng bỏ thêm muối cùng nước gừng rừng thơm ngon đến nỗi các tộc nhân ai nấy đều hô to, ngon đến mức muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.

Dạ Phong lần đầu tiên ăn thịt nướng bỏ thêm muối, trên khuôn mặt lạnh lùng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, ánh mắt anh rơi vào trong mắt Tiêu Sắt tựa như các ngôi sao trên bầu trời.

Phong Niên chộp lấy miếng thịt nướng, ngon đến mức mắt cậu cũng hoa lên: "A Sắt, món này ngon thật, làm sao lại ngon như vậy a! Tôi cảm thấy như tràn đầy sức lực sau khi ăn miếng thịt nướng này, tôi còn muốn ăn thêm một miếng thịt nữa."

Dạ Phong và Tiêu Sắt nhìn nhau sau đó ăn ý nhìn đi chỗ khác, trong lòng cả hai có cùng một suy nghĩ, Phong Niên này thực sự đã cho thấy tầm quan trọng của muối.

Tuy nhiên, Dạ Phong và Tiêu Sắt chắc chắn sẽ không nói cho người khác biết về tầm quan trọng khác của muối.

Vì vậy, những gì Phong Niên vừa nói bất quá là do cậu ta chỉ muốn bày tỏ thái độ kích động cùng hào hứng khi được ăn món thịt nướng ngon như vậy thôi.

"Đúng vậy! Phong Niên nói không sai, món thịt nướng này ngon quá, ngon đến muốn ăn thêm một miếng nữa!"

"Đừng cho là cậu muốn ăn thịt nướng, thì chỉ cần nói ngon là sẽ được ăn. Bất quá, A Diệp à thịt nướng này thật sự quá ngon, còn nữa không? Tôi cũng muốn ăn thêm một miếng!"

"A Diệp, bà xác định đã nướng toàn bộ những dã thú mà chúng tôi đã săn về rồi sao?"

Bây giờ thì hay rồi, lúc này người bị công kích lại là A Diệp, một đám đều tụ tập vây quanh trước mặt bà, hận không thể nuốt chửng cả cành cây dùng để nướng thịt.

Tiêu Sắt lắc đầu bật cười, lẩm bẩm: "Đám người đều như kẻ điên!"

A Trà bên cạnh cô không nghe rõ, tò mò hỏi: "A Sắt, chị vừa nói cái gì?"

“Ăn thịt nướng đi, cẩn thận Phong Niên tới đoạt.” Tiêu Sắt giúp A Trà nhét miếng thịt nướng vào miệng cô ấy, “Dù ăn ngon đến mấy cũng phải ở trong bụng mình được coi là của mình."

Lời này hiệu quả hơn những lời khác, A Trà lập tức điên cuồng ăn thịt nướng, cũng không dám ăn từ từ, miễn chọc tới Phong Niên lại đỏ mắt*(ghen tị) tới cướp.

Đột nhiên, một tiếng kêu khóc vang lên: "Tộc trưởng a!"

Tiêu Sắt đang cắn miếng thịt nướng suýt chút nữa bị hai chữ này làm rớt, ngẩng đầu nhìn lên.

Lợn hoa lớn A Tuyết vẻ mặt đáng thương như chó nhỏ gặp ủy khuất, cô ta lao mình đến Dạ Phong, khóc rống thảm thiết: “Tộc trưởng, anh phải làm chủ thay em a!”

Trước khi A Tuyết lao tới, Dạ Phong đã đứng dậy nghiêng người sang một bên mới không để A Tuyết chụp trúng: “Nói.”

A Tuyết bổ nhào lên tảng đá, may mắn thay trên người cô ta có thịt, nếu không xương cốt đã bị gãy, A Tuyết ngấn lệ rưng rưng nhìn Dạ Phong, đáng thương nói: "Tộc trưởng, Tiêu Sắt... cô ấy... đánh em!"

A Tuyết để lộ ra những vết thương trên mặt và cả cánh tay, đáng thương vạn phần: “Đều là do Tiêu Sắt đánh. Cô ấy đánh em bằng một cây gậy dày như vậy. Nếu không phải các tộc nhân đến, cô ấy đã đem em đánh đến chết rồi.”

A Tuyết nhìn Tiêu Sắt, người vẫn đang nhàn nhạt nhìn cô ta, miệng nhỏ còn không quên há to cắn một miếng thịt nướng lớn, trong mắt hiện lên vẻ khıêυ khí©h sắc bén.

Nếu có can đảm, cứ tiếp tục diễn đi!

Ánh mắt kia như đao nhọn sắc bén, A Tuyết lập tức thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Dạ Phong với vẻ mặt thê thảm, thống khổ: "Tộc trưởng, anh từng nói, nếu bất kỳ tộc nhân nào đánh nhau sẽ bị đuổi ra khỏi bộ lạc."

"Tộc trưởng, bây giờ Tiêu Sắt đánh em, không biết lần sau sẽ đánh ai nữa đây?"

"Tộc trưởng, vì Thanh Long bộ lạc chúng ta, nhất định phải đuổi Tiêu Sắt ra ngoài!"

Ánh mắt Dạ Phong thanh lãnh, nhìn A Tuyết không có tia biểu cảm gì: "Chuyện cô nói là sự thật sao?"

"Những vết thương trên người em là bằng chứng tốt nhất." A Tuyết nghe câu hỏi đó, đắc ý trên mặt không thể kìm nén nổi.

Tiêu Sắt, cô xong rồi!

A Trà tức đến toàn thân đều run rẩy, đang định đứng dậy giải thích cho Tiêu Sắt, thì lại bị Tiêu Sắt đè lại: “Đừng nhúc nhích!”

“A Sắt, cô ta nói bậy.” A Trà nóng lòng nói: “Chúng ta không thể để cô ta nói bậy, em muốn giải thích rõ ràng với tộc trưởng.”

Tiêu Sắt nhét miếng thịt nướng vào miệng A Trà: “Không cần, đợi chút đi, sẽ có người tiến lên.”

Quả nhiên, A Diệp đứng dậy, nghiêm mặt nói: "A Tuyết, cô nói lời này không cảm thấy áy náy cắn rứt lương tâm sao? Tại sao A Sắt đánh cô, cô còn không biết à?"

Nhìn thấy A Diệp lại nói thay Tiêu Sắt, A Tuyết tức giận đến mức ngứa răng: “A Diệp, bà đừng có vì cô ta tặng cho bà một đôi giày rơm, liền đứng ra nói thay cho cô ta. Những vết thương trên người tôi không phải là giả."

A Diệp tức đến mức suýt chút đem xương trong tay ném vào mặt cô ta: "Vết thương của cô không phải là giả, vậy tai của chúng tôi là giả, cả mắt của chúng tôi cũng đều là giả à?"

A Tuyết thấy bộ dạng A Diệp như muốn đánh nhau với mình, tư thế như không muốn bỏ qua, cô thực sự luống cuống. Nước mắt lăn dài trên khuôn mặt, nhu nhược dựa vào tảng đá, thực sự rất đáng thương a.

A Đạt nhìn A Tuyết như thế, muốn lao tới bảo vệ cô, nhưng anh hiểu rõ rằng mình không thể gây rắc rối cho A Tuyết vào lúc này, cho nên anh chỉ có thể chịu đựng.

A Tuyết là một cô gái xinh đẹp nhất trong bộ lạc, cô ta vừa khóc đã chọc nhóm đàn ông thương tiếc cùng đau lòng.

Tiêu Sắt liếc nhìn những người đàn ông này, đều là nhóm đàn ông đi ra ngoài săn dã thú ngày hôm nay. Khó trách lúc đó bọn họ không nhìn thấy được chuyện gì đã xảy ra.

A Diệp tức giận, nhưng A Hỉ lại bùng nổ: “A Tuyết, là cô muốn gϊếŧ A Sắt nên A Sắt mới đánh cô. Chỉ là cô không đánh được A Sắt nên mới bị đánh. Sao cô có thể ở chỗ này nói là A Sắt đánh cô?"

A Tuyết đang khóc lóc thút thít, nghe A Hỉ nói như thế chỉ hận không thể nhảy lên tát cho cô ta một cái, ai mượn cô lên tiếng chứ?

Sắc mặt Dạ Phong phút chốc lạnh xuống, A Tuyết có chút sợ hãi: "Không, không, không, tộc trưởng, em không đánh cô ấy, là cô ấy đánh em, em cũng không có đánh trả..."

Phải làm sao đây, phải làm sao đây, tộc trưởng muốn đem cô đuổi ra khỏi bộ lạc sao?