Chương 33: Than tro

Editor: Ái Tuyết

Món canh cá thú mỹ vị đã trực tiếp mua chuộc người của Thanh Long bộ lạc.

Ăn xong một bát, họ muốn uống thêm một bát nữa, nhưng đáng tiếc chỉ có một cái nồi đá lớn không đủ cho họ ăn.

Lúc này, trên bếp đá đã là chiếc nồi thứ hai, Tiêu Sắt đang dạy A Diệp cách làm, dù sao thì A Diệp cũng là "đầu bếp trưởng" ở nơi này.

Mùi thơm của canh cá thú lan truyền khắp bộ lạc, A Tuyết đang chờ xem trò cười của Tiêu Sắt lại không nhìn thấy tộc nhân mắng mỏ Tiêu Sắt mà chỉ nhìn thấy các tộc nhân vui vẻ uống canh cá thú.

Đặc biệt, mùi hương thơm ngào ngạt cứ xộc thẳng vào mũi khiến bụng cô ta cồn cào.

A Đạt nhìn vào bụng cô, hỏi: “Em đói à?”

"Không có." A Tuyết phủ nhận.

A Đạt không nói gì, lúc này mùi thơm lại bay đến gần bọn họ hơn, hóa ra có một tộc nhân bưng bát canh cá thú đến, đang ngồi bên cạnh họ ăn.

Khi A Tuyết nhìn các tộc nhân trong bộ lạc mình ăn canh cá, nước miếng trên khoé miệng cô không khỏi chảy xuống, thậm chí cô còn không thể lau sạch được nó.

A Đạt nhìn A Tuyết đang cố gắng lau nước miếng, ánh mắt anh chuyển đến chiếc nồi đá lớn.

Đột nhiên, anh ta cầm một chiếc bát tre chạy tới, xếp hàng sau lưng các tộc nhân, nhìn chằm chằm vào chiếc nồi đá lớn không chớp mắt.

Cuối cùng, A Đạt xếp hàng nhận được một bát canh cá thú, anh ta vui vẻ bưng canh cá thú đến cho A Tuyết, cười nói: "A Tuyết, cái này là dành cho em."

A Tuyết muốn từ chối, nhưng cuối cùng không thể cưỡng lại sự cám dỗ của món canh cá thú, cô cầm lấy bát tre, ăn ngấu nghiến.

Cô cũng không rửa tay, trực tiếp thọc ngón tay vào trong bát tre, gắp thịt cá nhét vào miệng. Ngón tay và lưỡi đều bị nóng bỏng, nhưng dù là như vậy, cô cũng không muốn nhả ra miếng thịt cá thú trong miệng.

Nó thật sự rất ngon, là món ngon nhất cô từng ăn qua.

A Tuyết uống hết bát canh cá thú, lại liếʍ sạch chiếc bát tre, rồi mới đánh ợ một tiếng đầy thoã mãn.

Oa, ngon quá!

A Đạt nhìn chằm chằm A Tuyết ăn, không ngừng nuốt nước miếng, mãi đến khi cô ăn xong mới nói: "Thế nào? Ăn ngon không?"

Âm thanh này đưa A Tuyết trở lại hiện thực, cô ném chiếc bát tre đã liếʍ đến sạch sẽ cho A Đạt, tỏ vẻ không để ý hừ lạnh: “Cũng chỉ có như vậy.”

Làm sao cô có thể nói đồ ăn của Tiêu Sắt làm rất ngon chứ?

A Đạt chạy đi bưng thêm một bát canh cá thú ăn, vừa ăn vừa nói ngon, dư lại nửa bát thì bị A Tuyết giật lấy uống hết.

A Mộc, người đang dẫn đầu các tộc nhân đi chặt cây, lúc quay trở lại, còn vác theo một cái cây dày bằng thắt lưng ông một cách dễ dàng.

Tiêu Sắt nhìn thấy kinh hãi đến không nói nên lời, người này thật cường đại, khó trách ông có thể cùng gấu hoang đánh nhau.

So với A Mộc, những tộc nhân khác kém hơn một chút, hai người cùng nâng một cái cây lớn.

A Mộc ném cái cây lớn vào bãi đất trống, gây ra âm thanh chói tai và một đám bụi mù mịt.

Khi bụi mù tan đi, Tiêu Sắt vui vẻ lao về phía trước, vỗ nhẹ vào thân cây tròn thẳng tắp, cười thật tươi: "Mộc thúc, thúc thật tuyệt, thúc đi rửa tay rồi uống canh cá thú đi. Đây là phần đặc biệt dành riêng cho thúc đấy."

Những tộc nhân sau khi chặt cây lớn trở về, ngửi thấy mùi hương thơm ngào ngạt lại nhìn các tộc nhân khác đang ăn ngấu nghiến, bọn họ ai nấy đều sớm đã thèm đến chảy nước miếng.

Bây giờ, nghe Tiêu Sắt nói rằng cô đã đặc biệt để lại phần canh cá thú cho bọn họ, tâm lập tức ấm lên.

Cư nhiên vẫn còn có người nhớ đến bọn họ đang chặt cây lớn bên ngoài, thật sự khiến bọn họ cảm động không thôi.

Họ đã quen với việc bị mọi người đối xử khác nhau nên lúc này đã cảm động đến mức muốn quỳ xuống lạy Tiêu Sắt.

A Mộc cũng không nghĩ tới Tiêu Sắt sẽ nói những lời này, ông sửng sốt trong giây lát, khuôn mặt không biểu cảm cũng không nói gì.

Tiêu Sắt và A Diệp múc canh cá thú cho bọn họ, đám người A Mộc đã sớm đói bụng từ lâu, uống món canh cá vừa ấm áp lại ngon miệng, vui mừng đến mức rơi nước mắt.

"Bộp" một tiếng

Tiêu Sắt theo tiếng tìm kiếm, không biết ai đã ném chiếc bát tre xuống đất, cô chưa kịp nói gì thì một tộc nhân khác lại ném bát tre xuống.

Dạ Phong nhìn thấy Tiêu Sắt cau mày, nhìn cái bát tre trên mặt đất: "Sao vậy?"

Tiêu Sắt nhìn Dạ Phong, giọng điệu mang theo phẫn nộ nói: "Bát tre cũng giống như tay chúng ta vậy, là thứ đựng thức ăn cho chúng ta. Tại sao lại vứt chúng đi? Chỉ cần rửa sạch bát đũa, lần sau còn có thể dùng."

Dạ Phong hiểu ý, nhìn Phong Niên một cái, Phong Niên giơ bát tre cùng đũa tre lên, quát với các tộc nhân: “Ăn canh cá thú xong thì lấy bát tre và đũa tre trong tay đi rửa, còn có thể dùng lại khi ăn canh cá thú."

Tộc nhân trong bộ lạc đã quen với việc rửa tay nên việc rửa lại bát cũng không có gì khó chấp nhận, bọn họ đều đi ra sông rửa bát mà không hề có một câu phàn nàn.

A Trà giật lấy bát đũa của Tiêu Sắt, mặc cho Tiêu Sắt có gọi cô cũng không quay đầu lại, nhanh chóng chạy ra bờ sông rửa.

Tiêu Sắt bất đắc dĩ lắc đầu, lấy

một ít than tro từ dưới chậu đá lớn ra, cho vào một chiếc bát tre rồi đi về phía bờ sông "Cô bé này, chạy cũng thật nhanh."

Ở bờ sông, A Trà rửa bát rất chăm chỉ nhưng lại không thể rửa sạch được.

Cô nhìn Trường Sinh, thấp giọng nói: “Anh có cảm thấy cái bát tre rửa thế nào cũng không sạch không?”

“Không có, khá sạch mà.” Trường Sinh đưa bát tre cho cô xem, nói: “Đây.”

A Trà liếc nhìn bát tre của Trường Sinh, chán ghét nói: "Aiz, không sạch sẽ chút nào, hỏi anh cũng như không."

Trường Sinh liếc mắt nhìn bát tre của cô, tiếp tục rửa bát của mình: “Cô không phải A Sắt.”

Nếu không phải là A Sắt thì đừng bắt chước A Sắt.

A Trà nghiến răng nghiến lợi: “Trường Sinh, có tin hay không, tôi bảo A Sắt đánh anh?”

Trường Sinh hừ nhẹ một tiếng không nói lời nào, A Trà lúc này mới buông tha cho anh, nhưng nhìn cái bát tre, trong lòng vẫn rất khó chịu.

“A Sắt tới rồi!” Không biết là ai hô lên một tiếng.

Trên mặt A Trà lập tức hiện lên nụ cười, vẫy tay với Tiêu Sắt: "A Sắt, ở đây." Cô đưa bát tre cho Tiêu Sắt, "Sao tôi lại cảm thấy bát không sạch?"

Tiêu Sắt bốc một nắm tro than bỏ vào trong bát tre, mỉm cười nói: “Thử cái này xem?”

Trường Sinh cau mày nói: “Còn bẩn hơn nữa!”

Các tộc nhân rửa bát xong cũng kéo đến xem náo nhiệt.

A Trà trừng mắt nhìn Trường Sinh: "Bẩn gì chứ? A Sắt nói dùng cái này thử, nhất định sẽ sạch. Nếu không hiểu thì đừng nói bậy."

Tiêu Sắt bất đắc dĩ nhìn A Trà cười, lấy một ít than tro bỏ vào một cái bát khác, cho một ít nước vào chà rửa, sau đó lại cho bát tre vào nước sông rửa sạch lại.

Khi chiếc bát tre được lấy lên, nó lại sạch sẽ như mới.

Ánh mắt A Trà sáng ngời, trong miệng oa oa nói không ngừng, nhanh chóng bắt chước động tác rửa bát của Tiêu Sắt.

Quả nhiên, chúng đã được rửa rất sạch sẽ.

Những tộc nhân khác đã rửa bát xong cũng đến xin A Sắt một ít than tro để rửa bát lại lần nữa, mọi người đều thấy rất vui vẻ.

A Trà nhìn Tiêu Sắt đang được mọi người vây quanh, như được hưởng chung vinh dự, trong mắt tràn đầy ý cười.

Trường Sinh đành phải dùng than tro để rửa bát của ba người, thở dài: "Không ngờ tro củi còn thừa lại có thể dùng như thế này, thật khâm phục!"

Rửa bát xong, Tiêu Sắt nhìn về phía thượng lưu sông: "A Trà!"

A Trà đẩy cái bát đã rửa sạch vào tay Trường Sinh: “Mang về giúp tôi.” Cô vui vẻ chạy về phía Tiêu Sắt: “Tôi tới đây.”

“Đi, chúng ta đi xem thử.” Tiêu Sắt đi ngược về hướng thượng lưu sông.

A Đạt, người đang nhìn chằm chằm vào Tiêu Sắt, thấy Tiêu Sắt dẫn theo A Trà tách ra khỏi các tộc nhân liền vui vẻ chạy đến nói với A Tuyết: "Tiêu Sắt dẫn theo A Trà đi ngược hướng dòng sông."

A Tuyết kìm nén hưng phấn, cầm chiếc bát tre giả vờ ra sông rửa bát, trong mắt lập loè âm lãnh.