Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Đến Viễn Cổ Thành Nương Tử Dã Nhân

Chương 31: Canh cá thú

« Chương TrướcChương Tiếp »
Editor: Ái Tuyết

Tiêu Sắt không muốn tranh cãi với A Tuyết liền giả vờ như không nghe thấy, cô chạy đến bên chiếc chậu đá lớn mà Đại Thạch thúc đã làm cho cô, hai tay dang rộng ôm lấy chiếc chậu đá lớn, mỉm cười nheo mắt vui vẻ: "Oa, thật thích quá!"

Chiếc nồi đá lớn này có đường kính gần một mét, rất thuận tiện để nấu bất cứ thứ gì trong một chiếc nồi đá lớn như vậy.

Bộ dáng Tiêu Sắt vui mừng khiến các tộc nhân đều ngây ngô cười theo cô.

Đôi mắt Dạ Phong lấp lánh, tò mò nhìn Tiêu Sắt.

A Trà vui vẻ chạy tới chỗ Tiêu Sắt, học theo bộ dáng của cô, ôm lấy chiếc chậu đá lớn: “Oa, thật tuyệt quá!”

Tiêu Sắt mỉm cười vỗ tay: "Được rồi, làm nóng nồi đi."

Bếp đá lớn được Đại Thạch thúc làm từ nguyên một khối đá, ông phải mất ba ngày mới khắc được nó theo ý muốn của Tiêu Sắt.

Phía trên có một chiếc nồi đá lớn, phía dưới là bếp đá trống rỗng, giống hệt như một cái bếp đốt củi ở hiện đại.

Vốn dĩ Tiêu Sắt chỉ muốn dùng đá đắp thành bếp, nhưng chiếc nồi đá lại quá lớn, cô cũng sợ nó sẽ bị lật khi nấu thức ăn nên đã nhờ Đại Thạch thúc đυ.c nó thành như thế này.

May mắn thay, tay nghề của Đại Thạch thúc rất xuất sắc khiến Tiêu Sắt vô cùng hài lòng.

Dạ Phong lập tức yêu cầu các tộc nhân giúp đỡ đốt nóng nồi đá, có nồi đá nhỏ để tham khảo trước đó, các tộc nhân cũng có thể dễ dàng đốt nồi đá lớn.

Trong khi đốt nóng nồi đá, Tiêu Sắt đã dạy Dạ Phong và các tộc nhân khác cách cắt ngư thú đã rửa sạch thành những miếng vừa lòng bàn tay bằng dao xương.

Chờ đến khi cần dùng đến bát, cô lại thấy bát không đủ, vội vàng nhờ Trường Sinh dẫn người chặt vài cây tre già thô dày.

Ống tre được tách ra theo chiều dọc thành hai phần, tạo thành chiếc bát dài đẹp mắt.

Tiêu Sắt đặt chiếc bát tre dài vào tay Dạ Phong: "Cái này nhẹ hơn bát đá. Sau này dùng cái này để ăn cá. À, nhân tiện, làm thêm vài cái thìa đi."

Nói xong, Tiêu Sắt vỗ trán thở dài: "Này, thật là, lẽ ra phải chuẩn bị xong những thứ này ngay từ đầu mới phải, nhưng may mắn là vẫn chưa quá muộn. "

Nếu đã không có gì, vậy chỉ có thể dùng tạm thời mấy thứ này.

Bát tre dài, thìa tre mỏng, còn có hai cái vá dài làm bằng tre và cả đũa tre.

Tiêu Sắt một bên quan sát nồi đá, một bên bận rộn dạy các tộc nhân làm các công cụ làm bằng tre, vội tới vội lui không ngừng nghỉ.

Dạ Phong đi theo cô đã một lúc, lại không có cách nào giúp đỡ, đến khi anh có thể hướng dẫn các tộc nhân làm bát tre, thực sự rất có cảm giác thành tựu.

Tiêu Sắt nháy mắt với anh, nói: "Thật biết chăm sóc người khác!"

Dạ Phong nhẹ gật đầu, quay đầu khoé miệng khẽ nhếch lên, nhưng trong nháy mắt đã biến mất.

"A Sắt, nước trong nồi đá sắp sôi rồi." A Trà, người vẫn luôn nhìn chằm chằm vào nồi đá lớn, đưa tay lên miệng làm thành cái loa, hét lên với Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt vui vẻ chạy tới, nước nóng trong nồi đá lớn đã sủi bọt bốc khói, các tộc nhân đã thấy việc sủi bọt nước nóng nhiều lần, nên họ không còn thấy lạ, mà còn thích thú nhìn chúng.

Tiêu Sắt cho cá thú đã rửa sạch vào nồi, sau đó cho gừng rừng vào rồi thêm củi lửa nấu tiếp

Không có dầu hay muối nên cá chỉ có thể luộc.

Chậm rãi, hương thơm từ trong nồi đá bay ra!

Tiêu Sắt ngửi thấy mùi thơm, hít một hơi thật sâu: "Ừ, có chút thơm. Đáng tiếc nguyên liệu quá ít, nếu không sẽ càng ngon hơn."

A Trà cũng bắt chước dáng vẻ của Tiêu Sắt, hít một hơi thật sâu: "Wow, thơm quá! Ăn được chứa?"

"Chờ một chút!" Tiêu Sắt dùng vá tre lớn múc một miếng, cho vào bát tre nếm thử, cau mày nói: "Vẫn còn kém một chút, nếu có muối thì sẽ là mỹ vị ngon nhất thời viễn cổ."

Đáng tiếc!

Ở trong mắt Tiêu Sắt, canh cá vốn là thứ đáng tiếc, nhưng lại là mỹ vị chưa từng có trong mắt các tộc nhân, tất cả đều tụ tập quanh nồi đá lớn.

“A Sắt, có thể ăn được chưa?” Phong Niên sớm chờ đến nóng lòng, miệng chảy nước miếng hỏi.

Tiêu Sắt lắc đầu: “Còn phải đợi thêm một lúc nữa.”

Cô nhìn về phía các tộc nhân đều tập trung xung quanh chiếc nồi đá lớn, trông như lang như hổ, cau mày, hét lên với các tộc nhân: “Đừng tụ tập ở đây, mọi người không cẩn thận sẽ bị bỏng đó, hãy xếp hàng đi.”

Những người trong bộ lạc đều đang nhìn chằm chằm vào món canh cá thú trong nồi đá lớn, không ai để ý đến Tiêu Sắt.

Dạ Phong vẫn luôn chú ý đến Tiêu Sắt, anh chen đến bên cạnh cô, lông mày nhíu lại, giọng nói trầm thấp: "Các người không nghe thấy sao? Đừng chen chúc ở đây, xếp hàng đi!"

Trường Sinh kéo Phong Niên, hai người nhanh chóng đứng ở bên cạnh Dạ Phong, Phong Niên hô: "Nghe thấy không? Mọi người xếp hàng đi, ai không xếp hàng sẽ không được uống."

Trường Sinh cùng Dạ Phong nhìn nhau, Trường Sinh đi tới trước mặt Tiêu Sắt, thấp giọng hỏi: "Xếp hàng là cái gì?"

Tiêu Sắt kinh ngạc nhìn Trường Sinh, sau đó hiểu ra, nhanh chóng giải thích: "Có nghĩa là để bọn họ lần lượt đứng thành một hàng, chính là xếp hàng. Như thế này."

Tiêu Sắt kéo A Trà đứng vào hàng thứ nhất, Dạ Phong đứng thứ hai, Trường Sinh thứ ba, Phong Niên thứ tư: “Cái này gọi là xếp hàng.”

Cô đã quên rằng đây là thời xa xưa và họ không biết từ "xếp hàng".

Dạ Phong nhìn A Trà đứng trước mặt, cau mày, lặng lẽ đứng ở bên cạnh Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt lại nếm thử mùi vị, trong mắt sáng lên tia vui sướиɠ: "Được rồi, có thể ăn rồi."

Cô vừa dứt lời, những người không xếp hàng liền chạy tới, đưa chiếc bát tre trước mặt Tiêu Sắt, la hét phải múc cho bọn họ một chén đầy.

Tiêu Sắc nhìn A Trà và những người đang xếp hàng, sau đó lại nhìn những tộc nhân không xếp hàng trước mặt, sắc mặt đột nhiên tối sầm: “Tôi vừa mới nói, xếp hàng mới được ăn, cậu không được ăn nếu cậu không chịu xếp hàng."

Những người trong bộ lạc tụ tập quanh nồi đá lớn nhìn Tiêu Sắt lạnh lùng, mọi người đồng loạt sửng sốt, họ không ngờ Tiêu Sắt lại không cho mặt mũi như vậy.

Dạ Phong liếc nhìn Tiêu Sắt với ánh mắt sâu sắc, Tiêu Sắt như vậy khiến anh ngạc nhiên và cảm thấy kỳ lạ.

Tộc nhân dẫn đầu không xếp hàng ngạc nhiên thấy Tiêu Sắt không cho mặt mũi như vậy: “Thật sự không cho ăn à?”

A Tuyết đang đứng bên ngoài xem kịch liền nhân cơ hội này hét lên: “Không cho ăn thì không ăn, cá thú thì có gì mà ngon chứ? Nhất định là khó ăn đến mức nuốt không trôi."

Đôi mắt Tiêu Sắt xuyên thấu qua các tộc nhân không xếp hàng, nhìn về phía A Tuyết.

Nhìn ánh mắt lạnh lùng của Tiêu Sắt, A Tuyết trốn ở sau lưng tộc nhân khác, thấp giọng lẩm bẩm: “Tôi nghĩ vẫn phải nhắc nhở các người, trước khi ăn cá thú, các người phải suy nghĩ thật kỹ. Nếu có chuyện gì xảy ra, đừng trách tôi không nhắc nhở các người."

Những tộc nhân không xếp hàng đều thấy lời A Tuyết nói có đạo lý, đồng loạt phản đối món canh cá thú của Tiêu Sắt: “Không ăn thì không ăn, các người…”

Nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Dạ Phong, tộc nhân kia không dám nói thêm lời nào, nuốt lại tất cả những lời sắp nói ra, xám xịt bỏ chạy.

Chỉ có một số tộc nhân không xếp hàng bỏ chạy, còn lại thì xếp hàng, dù sao bọn họ đều muốn nếm thử mùi vị của cá thú.

Người đàn ông không xếp hàng tức giận đến muốn ném cái bát tre trong tay đi, nhưng lại không nhịn được, nhìn đám người trong bộ lạc đang xếp hàng uống canh cá thú, anh ta định đi qua đó nhưng lại nhìn thấy A Tuyết đang đi về phía mình liền lập tức dừng lại. .

A Tuyết tươi cười đầy mặt nhìn anh ta: "A Đạt, anh thật tuyệt vời!"

A Đạt là người dẫn đầu không xếp hàng, anh ta đã thích A Tuyết từ lâu rồi, thấy A Tuyết chủ động nói chuyện với mình, anh rất vui vẻ: “A Tuyết, tôi, tôi, tôi, tôi là..."

Anh vui đến mức không biết phải nói gì.

A Tuyết liếc nhìn Tiêu Sắt đang phân phát canh cá thú cho tộc nhân trong bộ lạc, khẽ thở dài và nói: "Làm sao chúng ta có thể chỉ sống dựa vào việc ăn cá thú chứ? "

A Đạt theo ánh mắt của A Tuyết nhìn về phía Tiêu Sắt: "Là người phụ nữ kia bắt được cá."

A Tuyết bày ra vẻ mặt buồn bã: “Thì sao chứ, tộc trưởng bị cô ấy mê hoặc. Khi nghĩ đến những tộc nhân sống trong nhà gỗ sẽ bị gió mạnh thổi bay trong những ngày phong tuyết, tôi cảm thấy đau khổ đến mức muốn bật khóc.”

Nhìn thấy vẻ mặt buồn bã của cô, A Đạt cảm thấy đau lòng đến luống cuống tay chân: "Đừng khóc, đừng khóc."

"Nếu người phụ nữ này không ở trong bộ lạc của chúng ta, thì sẽ không làm hại tộc nhân chúng ta sẽ bị gió lớn thổi bay trong ngày phong tuyết! Như vậy thật tốt biết mấy." A Tuyết lau nước mắt, tràn đầy đau buồn, "Cô ấy chỉ đang bắt nạt những tộc nhân thật thà trong bộ lạc chúng ta thôi."

A Đạt nghe xong đã hiểu: "A Tuyết, em muốn làm gì, tôi sẽ giúp em!"

Đây chính là điều A Tuyết đang chờ đợi, cô ta nở một nụ cười mỹ lệ với A Đạt.
« Chương TrướcChương Tiếp »