Editor: Ái Tuyết
Tiêu Sắt lập tức ngồi dậy, tỉnh lại: "Sao vậy? Dã thú tới à?"
Dạ Phong đỡ cô lại: "Đừng cử động, tôi đi xem."
Tiêu Sắt nương theo ánh lửa bên ngoài động nhìn thấy Dạ Phong rời đi, rất nhanh sau đó đã quay lại: "Sao vậy?"
"A Tuyết sinh bệnh." Dạ Phong nhìn Tiêu Sắt.
Tiêu Sắt nghe thấy có người bị bệnh, liền vội vàng đứng dậy nói: “Tôi đi xem.”
"Không cần." Dạ Phong đè cô xuống, "Hoa Niên tư tế tới rồi, cô không cần đi."
Sau đó Tiêu Sắt mới nhận ra rằng, đúng vậy, cô không phải là bác sĩ duy nhất ở đây, Hoa Niên tư tế mới chính là bác sĩ ở đây và cũng được mọi người tin tưởng bà ấy.
Hôm nay Tiêu Sắt thực sự rất mệt mỏi, ngủ say mê mang.
Trong mộng cô mơ thấy người đàn ông rủ cô leo núi, điều buồn cười là cô thậm chí còn quên cả tên anh ta.
Người đàn ông trong mộng vẻ mặt hung ác, hung tợn trừng mắt nhìn cô, gầm lên: "Tại sao em lại từ chối tôi? Em có biết mười năm đối với một người đàn ông quan trọng như thế nào không! Em đã hủy hoại tôi, vậy thì đi xuống địa ngục đi."
Người đàn ông hung ác duỗi bàn tay quỷ dữ của mình về phía Tiêu Sắt.
Nỗi sợ hãi rơi khỏi vách đá lại ập đến, Tiêu Sắt hét lên thảm thiết, tỉnh dậy khỏi giấc mơ, bật người ngồi dậy.
“Thấy không, là cô ta, chính cô ta làm tôi đau bụng.” Một giọng nói tức giận truyền tới tai Tiêu Sắt.
Sau đó, Tiêu Sắt mới nhận ra xung quanh cô có rất nhiều người, A Tuyết còn đang chỉ vào cô với vẻ mặt tức giận.
“Cái gì?” Tiêu Sắt vẻ mặt khó hiểu, “Tôi đã làm gì cô?”
A Tuyết duỗi ngón tay dính đầy bùn đất ra, suýt nữa chạm vào trán Tiêu Sắt, cô ta vô cùng tức giận: “Tôi nói, là cô làm tôi đau bụng.”
Tiêu Sắt vẻ mặt khó hiểu: “Cô bị đau bụng, sao có thể là do tôi gây ra?”
"Món thịt nướng ngày hôm qua của cô làm tôi đau bụng. Nếu không phải cô thì còn có thể là ai?" A Tuyết nói như vẻ rất có lý.
Tiêu Sắt hiểu ý, tức giận cười: "Món thịt nướng tôi nấu làm cô đau bụng à? Tôi cho cô ăn thịt nướng sao?"
A Tuyết tức giận dậm chân: "Cô... ăn thịt nướng của cô xong tôi mới đau bụng."
Dáng người Tiêu Sắt cao hơn A Tuyết một cái đầu, cô nhìn A Tuyết bằng ánh mắt khinh thường: "Lúc đó xiên thịt nướng cuối cùng rơi xuống đất, cô đã nhặt lên rồi ăn nó, thật giống như dã thú vậy!"
Những lời này rất nhục nhã, A Tuyết tức giận đến đỏ mặt, cô ta vốn tưởng rằng Tiêu Sắt là tộc nhân mới của bộ lạc, sẽ không dám làm gì cô ta? Không ngờ sau khi cô nói được ngôn ngữ của bộ lạc lại có thể nói năng ngạo mạn, ngang ngược như vậy, thật là quá đáng giận.
A Tuyết từ lâu đã cho rằng mình là người phụ nữ của tộc trưởng, tức giận giơ tay tát về phía Tiêu Sắt: "Chính cô là người muốn hại tôi!"
Tiêu Sắt là một bác sĩ cứu mạng người khác, nhưng không đồng nghĩa với việc cô chấp nhận làm một cái túi trút giận. Cô bắt lấy cổ tay A Tuyết, trở tay cho cô ta một cái tát.
Tất cả mọi người đều sửng sốt, ngơ ngác nhìn Tiêu Sắt, họ không ngờ Tiêu Sắt lại bưu hãn
*(mạnh mẽ, cứng rắn) như vậy.
Đôi mắt A Trà lấp lánh toả sáng, A Tuyết này ỷ mình có vẻ ngoài xinh đẹp, nên luôn nghĩ bản thân có thể trở thành người phụ nữ của tộc trưởng, luôn bắt nạt những cô gái khác, thậm chí còn giở trò lừa dối.
Không ngờ, ôi, Tiêu Sắt thật tuyệt vời, thật sùng bái cô quá!
Tiêu Sắt tức giận hất cánh tay A Tuyết ra, cười như không cười: “Tôi không gây rắc rối không có nghĩa là tôi sợ rắc rối.”
"Cô!" Lần đầu tiên bị ủy khuất, A Tuyết tức giận nói: "Cô cứ chờ đó cho tôi."
Cô(AT) nhất định sẽ không bỏ qua cho cô(TS).
Mọi người lần đầu tiên phải đánh giá lại hình tượng Tiêu Sắt trong lòng họ, sau đó tất cả đều nhanh chóng giải tán.
A Trà vây quanh trước mặt Tiêu Sắt, trong mắt tràn đầy sùng bái.
Nhìn A Trà giống như một tiểu mê muội
*(nghĩa như fan hâm mộ - fan cuồng), Tiêu Sắt bất đắc dĩ cười, lại thấy cô ấy mang nước đυ.c đến, cau mày nói: “Chúng ta làm nước sạch đi.”
Tiểu mê muội A Trà nghi hoặc: “Nước cũng có thể làm sạch được à?”
Tiêu Sắt đi về phía bờ sông, cười nói: “Đương nhiên.”
A Trà vội vàng đi theo, rất tò mò: “Nước sạch sẽ nhất không phải là Thiên thủy
*(nước trời -> nước mưa) sao?” Cô chỉ lên trời: “Trời mưa, là nước sạch nhất.”
Tiêu Sắt ngẩng đầu nhìn trời thở dài: “Đúng vậy, nước mưa là sạch nhất, nhưng nếu bây giờ trời không mưa thì chúng ta không thể uống được nước sạch. Cô có tin tôi không?”