Chương 14: Vệ sinh kém sẽ sinh bệnh

Editor: Ái Tuyết

Khi Phong Niên nói điều này, trong đầu Tiêu Sắt lập tức nghĩ đến cái sọt có thể đeo trên lưng, cả hai tay sẽ rảnh rỗi, có đủ mọi kích cỡ, nam hay nữ đều có thể sử dụng.

Lúc Tiêu Sắt đang định mở miệng thì Dạ Phong đá bay Phong Niên: "Lột da heo lông dài đi!"

Phong Niên nhìn Dạ Phong với vẻ u oán, tựa như tiểu hài tử làm nũng, nói một cách nịnh nọt: “Tôi cũng muốn một cái.”

"Được." Tiêu Sắt gật đầu, "Chờ một chút, A Trà."

A Trà lập tức đuổi kịp bước chân Tiêu Sắt, Phong Niên trộm liếc mắt nhìn Dạ Phong một cái cũng bỏ chạy theo Tiêu Sắt.

Dạ Phong hơi nhíu mày.

Trường Sinh đi tới bên cạnh anh, nhìn Phong Niên đang đứng bên cạnh Tiêu Sắt: “Cậu ta sẽ bảo vệ cô ấy.”

Dạ Phong không nói gì, quay người đi về phía bộ lạc, các cô gái khác đều cầm giỏ hoa nhỏ, trong mắt mang theo ý cười thể hiện ra niềm vui lúc này của các cô.

Hoa Niên tư tế cũng từ sơn động đi ra, trên gương mặt đầy nếp nhắn nở nụ cười vui vẻ: “Nữ thần rất mạnh mẽ, tộc trưởng, con phải bảo vệ nữ thần thật tốt. Sự phát triển của bộ lạc Thanh Long chúng ta đều phụ thuộc vào cô ấy.”

Sắc mặt Dạ Phong nghiêm túc đáp: “Vâng.”

"Lúc con bế cô ấy vào sơn động, cô ấy không phản kháng, vậy có nghĩa hai con đã là một. Hãy đối xử tốt với cô ấy, biết không?!" Hoa Niên tư tế giống như mẹ già lo lắng nói.

Dạ Phong lại đáp: "Vâng."

Đống lửa được đốt lên, A Diệp dẫn theo các cô gái đi lấy con mồi đã được lột sạch da từ chỗ nhóm đàn ông. Bắt đầu cắt chúng thành từng miếng dày như gạch rồi nướng bằng cành cây.

Tiêu Sắt đi hái dây mây trở về, đúng lúc nhìn thấy toàn bộ quá trình này, cô sợ đến ngây người.

Những người này cư nhiên không lấy nội tạng của động vật ra rồi mới cắt thịt, mà họ cứ như thế trực tiếp cắt thịt. Khi đến chỗ nội tạng dơ mới lấy ra vứt chúng đi.

Điều quan trọng hơn là họ thậm chí còn không rửa thịt mà trực tiếp nướng nó luôn!

Còn có bàn tay những người phụ nữ này đều dính đầy máu tươi, cô chỉ nhìn thôi đã không thấy ngon miệng chút nào.

Lúc này, toàn thân A Diệp đều là máu tươi, bà trực tiếp xoa tay xuống đất lau lau vài cái, sau đó lại tiếp tục cắt thịt nướng.

Tiêu Sắt kinh ngạc không thôi, mày nhăn thành chữ xuyên 川, cô thật sự không thể tiếp nhận một bữa tối mất vệ sinh như vậy.

“Sao thế?” Một giọng nói có chút ấm áp đột nhiên vang lên bên tai cô.

Tiêu Sắt buột miệng: “Vì sao bọn họ không rửa tay trước khi cắt thịt?”

“Cái gì?” Diệp Phong nghi hoặc hỏi: “Tại sao phải rửa tay?”

Lúc này Tiêu Sắt mới nhận ra người hỏi mình không phải A Trà mà là Dạ Phong.

Ánh mắt Dạ Phong thâm trầm*(sâu thẳm), nhìn chằm chằm Tiêu Sắt.

Là một bác sĩ, Tiêu Sắt đương nhiên muốn phổ cập kiến

thức vệ sinh với anh: “Không rửa tay, thịt sẽ bẩn, ăn vào sẽ bị bệnh!”

Dạ Phong cau mày xác nhận: "Sẽ sinh bệnh sao?"

"Phải."

Là một bác sĩ, Tiêu Sắt rất nghiêm túc trong vấn đề này: “Động vật chứa rất nhiều vi khuẩn và trên tay con người chúng ta cũng có rất nhiều vi khuẩn vô hình. Nếu không rửa sạch và ăn vào bụng, chúng ta sẽ bị bệnh."

Dạ Phong nghe hiểu đại khái, nếu người nướng thịt không rửa tay cũng không rửa thịt mà nói, ăn vào chắc chắn sẽ sinh bệnh.

Bệnh tật là một thứ rất đáng sợ, một khi người trong bộ lạc mắc bệnh không thể chữa khỏi thì sẽ tử vong.

Điều quan trọng nhất của một bộ tộc chính là nhân khí*(con người, người sống), nếu tất cả các thành viên trong bộ lạc đều không còn, làm sao họ có thể phát triển cường đại?

Dạ Phong đi đến trước mặt A Diệp với vẻ mặt nghiêm túc: "Bà rửa sạch thịt và tay rồi hẵng nướng thịt!"

"Rửa tay!?" A Diệp vẻ mặt ngơ ngác nhìn Dạ Phong: "Tộc trưởng, từ trước tới nay chúng ta không phải vẫn luôn làm như vậy sao?"

"Hiện tại đã thay đổi, bà đi rửa tay đi!" Dạ Phong lại hạ mệnh lệnh lần nữa.

A Diệp không thể tiếp thu được, nhưng bà lại không dám trái lời Dạ Phong, tất cả không cam nguyện*(cam lòng + tình nguyện) cầm lấy thịt đi ra sông rửa sạch.

Những người khác trong bộ lạc được thông báo cũng tỏ ra miễn cưỡng.

Cho tới nay, họ đều sống như như thế này, bây giờ lại có người đột nhiên đến nói với bạn rằng, mọi việc bạn làm từ trước tới nay đều sai. Làm sao họ có thể tiếp thu được điều này?

Những người đang nướng thịt đều bị đuổi ra bờ sông rửa thịt rửa tay rồi mới mang thịt về nướng, lãng phí thời gian khiến nhiều người cực kỳ buồn bực.