Chương 12: Giỏ hoa nhỏ

Editor: Ái Tuyết

Tiêu Sắt sử dụng nguyên liệu tại chỗ, nhổ rất nhiều cỏ dài rồi đan thành một chiếc giỏ nhỏ theo lời ông nội đã dạy, tuy rất thô ráp nhưng thực sự là một chiếc giỏ nhỏ.

Tiêu Sắt đưa chiếc giỏ nhỏ cho cô gái: "Đây, cô có thể đặt nhiều quả dại vào đây, không cần phải bọc chúng vào trong váy da thú nữa."

Cô gái trợn mắt, kinh ngạc cầm lấy chiếc giỏ nhỏ, lại dựa theo lời Tiêu Sắt nói lấy quả dại trong váy da thú ra bỏ vào giỏ rồi xách lên, vô cùng vui mừng, nói: "Wow! Thật sự tốt quá! Bằng cách này, tôi có thể đựng rất nhiều quả dại!"

Những cô gái khác cũng vây quanh, vui sướиɠ reo lên: "Thật đẹp cũng rất tiện dụng." Tiêu Sắt có chút tự hào, ông ngoại của cô là một nghệ nhân đan tre nứa, có thể làm ra rất nhiều đồ dùng như vậy.

Vào mỗi mùa hè, khi đến nhà bà ngoại chơi, cô sẽ lượn lờ sau lưng ông ngoại, tò mò nhờ ông ngoại làm riêng cho mình một giỏ hoa nhỏ.

Cô không ngờ rằng những gì cô học được lại áp dụng ở nơi này.

Trong mắt A Trà tràn đầy ngưỡng mộ và sùng bái, cô ấy nhảy nhót đi vòng quanh Tiêu Sắt: "A Sắt, cô thật giỏi, cả cái này cũng biết làm, tôi cũng muốn một cái."

"Được, được."

Đã có kinh nghiệm một lần, cô lại làm một cái khác, khéo léo hơn rất nhiều, thậm chí còn làm đẹp hơn cái đầu tiên.

A Trà cầm lấy giỏ nhỏ Tiêu Sắt làm cho mình, chạy trên thảm cỏ hái thảo dược: "A Sắt, nhìn này, tôi có thể một tay xách giỏ, một tay hái, tốt quá!"

Những cô gái khác lập tức vây quanh Tiêu Sắt: "A Sắt, cô cũng đan cho tôi một cái đi, tôi cho cô quả dại."

A Tuyết bị đẩy ra bên ngoài, nhìn Tiêu Sắt được mọi người vây quanh, trong lòng vừa ghen tị vừa tức giận, hét lên: " Các người thật ngu ngốc, cô ta là người trong tộc chúng ta, cô ta có thể bện ra cái này, đương nhiên phải đưa cho chúng ta, sao các người còn đưa quả dại cho một mình cô ta? Các người bị ngốc à?"

Lời nói châm ngòi ly gián này không những không làm các cô gái trách móc Tiêu Sắt mà thay vào đó còn cảm thấy có lỗi với cô: "A Sắt, tôi sẽ hái thêm một ít quả dại mang về cho cô. Người trong tộc sẽ không nói gì đâu."

"Đúng vậy, không sao đâu, tôi cũng hái thêm quả dại cho A Sắt ăn."

Nhìn những cô gái dễ thương này, Tiêu Sắt thân là một thành viên của bộ lạc Thanh Long rất nhanh liền đưa ra một ý định.

Cô liếc mắt nhìn A Tuyết một cái rồi nhìn các cô gái, nói: "Các cô có muốn học không?"

Cái nhìn khıêυ khí©h này khiến A Tuyết tức giận đến mức nổ tung ngay tại chỗ.

Các cô gái đều kinh ngạc nhìn Tiêu Sắt, tôi nhìn cô rồi lại cô nhìn tôi, không ai dám nói lời nào.

Cuối cùng, vẫn là A Trà thận trọng lên tiếng: "Cô muốn dạy chúng ta à?"

"Đúng vậy, nếu không các cô nhiều người như vậy, chỉ có một mình tôi, mọi người bảo tôi đan cho mỗi người một cái, tôi sẽ không làm nổi. Bện cũng không được nhanh, tay tôi vẫn còn đau."

Tiêu Sắt duỗi ngón tay ra chỉ, làn da trắng nõn của cô đã bị cỏ dại làm cho đỏ bừng.

Lý do này càng làm nhóm cô gái có thêm vài phần hảo cảm với Tiêu Sắt, rõ ràng là cô ấy muốn dạy cho các cô, nhưng lại nói tay mình đau, A Sắt thật sự rất tốt bụng.

A Trà nhìn thấy khát vọng trong mắt các cô gái, mạnh mẽ gật đầu: "Tôi muốn học."

"Được, tôi dạy các cô, trước đó các cô cần phải..." Tiêu Sắt chỉ bọn họ chọn cỏ dại làm nguyên liệu, sau đó tập hợp lại một chỗ, dạy các cô đan giỏ nhỏ.

Lúc mới bắt đầu, ngón tay của các cô gái cứng như thép, nhưng theo thời gian trôi đi, ngón tay của họ có thể xoắn lại được, phải mất gấp hai, ba lần thời gian Tiêu Sắt đan ra mới đan được một giỏ nhỏ.

Mặc dù vậy, các cô gái vẫn thoải mái cười to, mỗi người đều lộ ra biểu tình cảm kích Tiêu Sắt.

A Tuyết ở gần đó tưởng tượng Tiêu Sắt là quả dại trong tay, hung hăng cắn mạnh, cắn rồi lại cắn mới khiến nội tâm đang ghen tị của cô dễ chịu hơn một chút.

Sau khi mỗi người đan được một chiếc giỏ nhỏ, các cô gái xách theo giỏ đựng quả dại chạy về bộ lạc. A Tuyết cũng đã ăn xong đống quả dại, hai tay trống trơn, phẫn nộ trừng mắt nhìn Tiêu Sắt.

Tiêu Sắt nhún vai, hoàn toàn không đem cô ta để vào trong mắt, cô kêu A Trà dẫn cô đi đến bờ sông.

A Trà khó hiểu nhìn Tiêu Sắc: "Đi tới bờ sông làm gì?"