Chương 40: Này thì xin lỗi này

Đối với đề tài này, cư dân mạng từ xưa tới nay vẫn luôn không có lời giải.

Rất nhiều người từ nhỏ đã tiếp thu giáo dục từ hoàn cảnh gia đình, cảm thấy làm anh thì chuyện nhường các em trong nhà cũng không có gì.

Lại có một số người cho rằng dựa vào đâu mà làm anh làm chị là phải luôn nhường nhịn cho em út, chẳng lẽ là vì sinh ra trước mấy năm à?

Cũng không cần xem bản chất đúng sai của sự việc, chỉ cần xem ai tuổi nhỏ hơn, như vậy đối với người kia cực kỳ không công bằng.

Chuyện này sau đó còn xông lên hot search, mang đến cho chương trình không ít nhiệt độ.

Đương nhiên đây là lời nói sau.

Còn bây giờ ngay tại hiện trường phát sóng trực tiếp, Diệp Vân Linh sau khi âm dương quái khí xong lại hỏi lại Lục Tử Hạo: "Vậy nên, hiện giờ nhóc còn cảm thấy nhóc không sai nữa không?"

Lục Tử Hạo mím mím môi nói: "Tôi có sai."

Diệp Vân Linh: "Biết sai sao còn không mau đi xin lỗi."

Lục Tử Hạo ngước mắt, nhìn về phía Diệp Vân Linh, đại khái dò hỏi xem có thật là muốn cậu đi xin lỗi không?

Cậu bé tuy còn ít tuổi, nhưng cũng hiểu được ngữ khí nói chuyện của Diệp Vân Linh lúc nãy. Cái người phụ nữ cậu không thể nào thích này, lần này lại giúp đỡ cậu.

Đây cũng là lý do cậu đồng ý thừa nhận lời Diệp Vân Linh là cậu có sai.

Diệp Vân Linh gật đầu ý bảo: "Xin lỗi đi."

Lục Tử Hạo suy nghĩ một lát rồi nói: "Rất xin lỗi."

Lời xin lỗi này giống như một cái tát đánh thật vang vào mặt Tưởng Mỹ Hàm.

Cô ta muốn Lục Tử Hạo đi xin lỗi con trai mình, nhưng không phải bằng phương thức này.

Bị Diệp Vân Linh chầu này âm dương quái khí móc mỉa, Tưởng Mỹ Hàm có thể đoán được hậu kỳ các tài khoản marketing trên mạng kia sẽ viết thành cái dạng gì.

Diệp Vi Vi có chút nhìn không được, đứng ra khuyên bảo: "Vân Linh, chị cảm thấy chuyện này cũng không có gì to tát. Em cần gì phải so đo như thế."

Diệp Vân Linh liếc mắt nhìn về phía đối phương, dỗi ngược: "Tôi so đo à? Tôi không phải đã bảo Lục Tử Hạo đi xin lỗi rồi còn gì? Hay cô vẫn cảm thấy xin lỗi như thế chưa đủ, còn phải ba quỳ chín lạy nữa mới đủ thành ý?"

Diệp Vi Vi không nghĩ tới đến cả cô ta mà Diệp Vân Linh cũng dỗi, trong một lúc không xuống đài được, dứt khoát quay đầu nhìn về phía Phương Từ: "Tiểu Từ, mẹ tin con nếu gặp phải tình huống này nhất định sẽ chọn nhường cho em trai?"

Phương Từ đứng ở đó, hơi do dự một chút, lại thấy ánh mắt chờ mong của Diệp Vi Vi, trả lời: "Vâng."

Diệp Vi Vi rất hài lòng với câu trả lời của Phương Từ, còn muốn nói tiếp gì đó, quay đầu lại thấy Trương Thư Du đang nhìn cô ta lắc lắc đầu, ngăn trở lời cô ta muốn nói.

Lúc này Thư Nhã tiến lên hai bước, nói: "Được rồi. Chuyện trẻ con ầm ĩ với nhau lúc nào mà chả có, người lớn chúng ta không cần để ý quá mức đâu. Anh trai nhà tôi trong nhà có hai đứa nhỏ, giây trước còn cãi nhau, giây tiếp theo đã ôm nhau chơi đùa. Cho nên mọi người không cần để ý quá."

Trương Hi Minh thấy thế chạy lại nói mấy câu hoà hoãn, nhiều năm làm MC nên năng lực cứu tràng cực mạnh, dăm ba câu đã đẩy chuyện này qua đi.

Bất quá Diệp Vân Linh vẫn thu được từ ánh mắt Tưởng Mỹ Hàm một tia cảnh cáo, tất nhiên cô cũng không thèm để ý.

Dưới sự phân công của Trương Hi Minh, mọi người tiếp tục tiến hành phân đoạn tiếp theo. Nhóm các bạn nhỏ được giao nhiệm vụ đi hoá duyên xin nguyên liệu nấu ăn.

Lục Tử Hạo dắt theo Lục Ngữ Nịnh cùng Hứa Nặc một tổ, Phương Từ mang theo Trương Duyệt Hân và Dương Diệp một tổ.

Lục Tử Hạo một đứa bé 6 tuổi mang theo hai đứa 3 tuổi, Phương Từ 9 tuổi mang theo hai đứa bé 5 tuổi.

Nhìn cơ cấu bên tổ Lục Tử Hạo khá bất lợi, cũng không biết đây là do hắc quang nữ phụ của cô hay là vì hào quang nam chính của Phương Từ.

Lại nhìn tấm ảnh thịt ba chỉ trong tay Lục Ngữ Nịnh, Diệp Vân Linh cảm thấy lần "hoá duyên" này sẽ hơi khó khăn.

Diệp Vi Vi bên kia căn dặn Phương Từ những nguyên liệu cần "hoá duyên", thuận tiện cũng đem yêu cầu đồ ăn của hai đứa bé kia cũng nói cho cậu, hy vọng cậu bé có thể nhớ kỹ.