Hạ Cảnh Dực thờ ơ đưa mắt nhìn qua.
- Có việc gì?
Bị ánh mắt lạnh lùng của Hạ Cảnh Dực quét qua, Diệp Thường Lạc rùng mình một cái rụt rè đáp:
- Không có gì, chỉ là muốn tìm anh ăn trưa cùng thôi.
- Tôi không ăn trưa.
- Bỏ bữa không tốt cho sức khỏe.
- Cảm ơn đã quan tâm, tôi không sao.
Diệp Thường Lạc cắn môi. Hạ Cảnh Dực lại đem cô ta bỏ qua, nhìn về phía Ninh Diễm Kiều.
- Kiều Kiều, em tới đây làm gì?
Mắt thấy Hạ Cảnh Dực không cần nhắc đến đã hỏi tới Ninh Diễm Kiều, Diệp Thường Lạc sắc mặt hơi đen. Còn Ninh Diễm Kiều nghe hắn nhắc đến mình, rất tự nhiên đem Diệp Thường Lạc đẩy qua một bên đi tới gần hắn ngồi.
- Em chỉ ghé qua thôi.
Hạ Cảnh Dực nhướn mày nhìn qua Diệp Thường Lạc. Cô ta thấy ánh mắt đó, ngẩn ra rồi lúng túng.
- Vậy... Nếu không thì em đi trước...
Hạ Cảnh Dực nhìn theo đến tận khi Diệp Thường Lạc đi mất mới quay qua Ninh Diễm Kiều.
- Kiều Kiều, sao em lại đánh nhau nữa?
- Do con ả đó đánh. - Ninh Diễm Kiều tức giận - Lần sau em sẽ dẫn người của em qua, nhất định đánh đến chết cô ta thì thôi!
Hạ Cảnh Dực bất đắc dĩ lắc đầu.
- Em xem hình tượng của em đã đen đến mức nào mà còn muốn đi đánh người? Bây giờ em có bị đánh cũng không ai bênh vực cho em.
Ninh Diễm Kiều khinh thường bĩu môi. Cô lấy giọng châm biếm mà nói:
- Tình trạng của em bây giờ, có làm gì cũng đều là "càng tô càng đen" mà thôi. Em cũng chẳng việc gì phải sống cho vừa mắt đám người đó.
Hạ Cảnh Dực không nói gì. Hắn cũng giống cô, không muốn sống theo kiểu phải giả tạo để làm vừa mắt người khác. Có lẽ vì vậy cả hai khá hợp nhau.
Hai người ngồi im lặng một hồi, Ninh Diễm Kiều mới lên tiếng:
- Anh quên chị ấy rồi?
Đáy mắt Hạ Cảnh Dực xuất hiện một vệt sáng, sau đó chìm vào ảm đạm.
- Là cô ấy.
- Làm sao anh biết được? Chẳng qua là có chút giống mà thôi. - Phản ứng của Ninh Diễm Kiều không gay gắt, mà đầy thương cảm. - Anh đừng u mê nữa. Chuyện năm đó anh rõ ràng đã tận mắt...
- Đừng nói...
Ninh Diễm Kiều im lặng, nhưng chốc lát lại tiếp tục nói.
- Anh không thể trốn tránh mãi được.
Hạ Cảnh Dực cắn môi, mày nhíu chặt, tay siết lại và ánh mắt đầy muộn phiền. Hắn vẫn không tin, một năm trước cô thật sự đã chết. Hắn vẫn luôn cho người tìm kiếm. Mà cô thì...
Hạ Cảnh Dực nhìn về hướng Dạ Sở Kỳ rời đi.
Dạ Sở Kỳ sau khi bỏ chạy một hồi, cuối cùng đi ra tận sân sau trường. Chỗ này có cả một khu rừng lớn, là nơi điều hoà không khí và có rất ít người đến.
Dạ Sở Kỳ mặt đỏ ửng, nấp sau một thân cây. Vừa rồi là cái gì thế? Tên khốn đó vừa mới làm gì?
Aaaaaaaaaa!!! Tại sao cô lại để hắn ăn đậu hũ rồi?!
Một người rất ít tiếp xúc với người khác như Dạ Sở Kỳ, phải nói rất là bảo thủ. Đừng nói là ôm như thế, đến nắm tay cô cũng chưa từng nắm tay ai nữa là...!
- Ôi chết tiệt!!!
Dạ Sở Kỳ vò đầu bứt tai, sau một lát liền bình tĩnh lại. Được rồi, lần sau cô gặp, nếu không đánh tên đó cô không phải Dạ Sở Kỳ!
- Anh đợi đó. Không đánh anh đến mức bê bết, tôi làm con gái anh! Tôi mang họ của anh!
Dạ Sở Kỳ chửi rủa một hồi, liền chú ý thấy phía ngoài có người tìm mình. Cô liền lần mò đi ra.
- Anh Anh!
Thấy Dạ Sở Kỳ, Vũ Anh Anh liền chạy lại. Nhìn trên nhìn dưới một hồi, cô cười gian với ánh mắt ám muội.
- Người đẹp à, mình chạy tới liền thấy cậu với người nào đó vừa mới...
Mặt Dạ Sở Kỳ lại đỏ lên. Cô đánh Vũ Anh Anh một cái.
- Không cho cậu nói!
Vũ Anh Anh cười mấy tiếng, liền đem Dạ Sở Kỳ trêu chọc. Một hồi sau mới đi vào chuyện chính.
- Đúng rồi Sở Kỳ, sắp tới lớp mình có thể sẽ đi đến /Thị Trấn Xanh/, cậu muốn đi không?
- /Thị Trấn Xanh/? - Dạ Sở Kỳ tròn mắt.
- Ừ. Nghe nói đó là nơi giống với Trái Đất cũ nhất. Mình cũng chưa tới đó bao giờ, nhưng nghe nói rất đẹp. Lá cây ở đó có màu xanh lục, rồi mùa thu sẽ có màu vàng. Hình như đồ vật ở đó đều một màu, không đa dạng như thường thấy, còn có nhiều động vật khác với bình thường ở đấy. Nghe nói đều là đồ vật mà hơn một thiên niên kỷ trước tổ tiên của chúng ta mang theo mà phát triển đến bây giờ.
- Có nơi như vậy? - Dạ Sở Kỳ ngạc nhiên.
- Ừ. Có rất nhiều người sống ở đó. Trên cả thế giới đó là nơi yên bình nhất. Bên ngoài đấu đá thế nào, cũng không ai đυ.ng tới nơi này. Dù sao cũng là nơi tưởng nhớ gốc rễ của con người...
- Gốc rễ con người...
Dạ Sở Kỳ trầm mặc. Trái Đất... Cô vốn là người của Trái Đất, cô hiểu rất rõ nơi đó. Nếu có thể lại "nhìn thấy Trái Đất" một lần nữa, vậy đi một chuyến cũng đáng. Cô chung quy, vẫn còn yêu nơi đó.
- Mình muốn đi...!
- Biết ngay mà! - Vũ Anh Anh reo lên - Ngay đến Sở Kỳ cũng muốn đi, vậy lớp mình không ai phản đối nữa rồi.
Khóe miệng Dạ Sở Kỳ giật giật. Không tới mức đó chứ...?
- Mà không phải là còn phải đi học sao? Đi chơi gì chứ?
Vũ Anh Anh nhìn qua Dạ Sở Kỳ.
- Sao cậu cứ như là đồ ngốc vậy hả? Giống như chưa từng đến trường vậy! Muốn thì nghỉ chứ, có ai cấm đâu! Hơn nữa chuyến đi còn là do nhà trường đưa ra!
Dạ Sở Kỳ cười trừ không nói
- Thôi thôi, còn nói với cậu mấy cái này thì mình là đồ ngốc! Mình dẫn cậu đi xem điểm, đến mình cũng chưa xem nữa.
Dạ Sở Kỳ gật đầu, để mặc Vũ Anh Anh kéo mình tới bảng điểm.
Bảng điểm vẫn như thường thấy tận dụng máy tính, thông tin điểm được chiếu lên bằng hình ảo. Nhưng đây giống như là viết lên vậy, dùng tay dò cũng không che được. Vũ Anh Anh đưa ngón tay dò tìm.
Vũ Anh Anh đứng thứ 45, còn Dạ Sở Kỳ lại đứng thứ 5 toàn khối!
Dạ Sở Kỳ chỉ cười trừ trước cặp mắt ngưỡng mộ của Vũ Anh Anh. Hôm kiểm tra cô động tay động chân, có hack bộ máy chủ trên trang lưu trữ đề thi của trường. Vì đều sử dụng mạng máy tính nên bộ máy bậc cao như cô hoàn toàn có khả năng không dấu vết đem kết quả chép qua bài thi của mình. Cô không muốn bị nghi ngờ, cũng có chút áy náy mình ăn gian nên đều không có chép gì nhiều, chọn đại một phần mà chép. Cô chỉ cần không bị quá thấp điểm. Vậy mà cũng chép được tới vị trí thứ năm, cũng không biết là may mắn hay xui xẻo.