Hạ Cảnh Dực bế Dạ Sở Kỳ lên xe và ra lệnh với tài xế. Tài xế không dám nhìn phía sau, vội cho xe chạy. Nếu Dạ Sở Kỳ tỉnh táo, cô nhất định sẽ hét toáng lên vì tốc độ 200 km/h của chiếc xe này.
Với tốc độ đó, chiếc xe nhanh chóng về tới nhà Hạ Cảnh Dực. Nhà hắn cũng nằm trong /Khu Bầu Trời/, thuộc khu số 18. Đây là một trong những chỗ phải nói là tốt nhất trên cái hành tinh này. Kĩ thuật xây dựng rất cao siêu. Khu số 18 của /Khu Bầu Trời/ là nơi không phải nói ở là có thể ở được.
Căn nhà Hạ Cảnh Dực sống rất lớn, nhưng không có người làm. Hắn không thích việc trong nhà mình có một người khác. Vì vậy, mặc dù không thích nhưng trong nhà hắn cũng có những con robot dọn dẹp. Nhưng những con robot đó chỉ là robot kiểu cũ, thuộc loại mini và có chế độ sạc tự động.
Tài xế lái xe đi thẳng vào trong. Qua khu vườn rộng lớn, cuối cùng dừng trước cửa căn biệt thự sâu phía trong. Hạ Cảnh Dực bế Dạ Sở Kỳ xuống xe, chiếc xe liền rời đi.
Hạ Cảnh Dực đi thẳng về phòng mình, đem Dạ Sở Kỳ đặt xuống giường. Cô trở mình, đem hắn níu lại không cho đi. Hạ Cảnh Dực nhíu mày, nghĩ phía dưới có vài loại thuốc nên dứt khoát đem tay cô mạnh mẽ kéo ra. Hắn vừa mới đẩy tay ra, cô liền phản ứng. Trong cổ họng cô phát ra tiếng động khó chịu, mày nhíu chặt thêm.
Hạ Cảnh Dực đi ra tới cửa, nhưng nghe tiếng của cô như con thú nhỏ bị bỏ rơi thì không đành lòng, bất đắc dĩ quay ngược trở lại. Hắn đưa tay cho cô cầm.
Dạ Sở Kỳ cầm được tay Hạ Cảnh Dực, liền siết chặt, vẻ mặt buông lỏng bớt một phần vẫn không thôi nhăn nhó. Hắn nhìn cô, vô thức thở dài một hơi rồi lục lọi túi đồ bên hông cô thử xem có mang theo gì không. Đáng tiếc, ngoài vài cây bút hình thù kỳ quái và mấy thứ đồ chơi mini linh tinh thì cũng chẳng có gì.
Hạ Cảnh Dực nghĩ nghĩ một hồi, vẫn cho là nên xuống dưới nhà lấy thuốc. Vừa đứng dậy, hắn lại chợt nhớ tới thứ gì. Hắn đưa mắt nhìn chằm chằm sau gáy Dạ Sở Kỳ. Chắc không phải là như hắn nghĩ đấy chứ...?
Hắn đưa tay vén tóc cô lên, không ngoài dự đoán nhìn thấy ở sau gáy là vi mạch điện tử đó. Hắn nhíu mày chậm chạp đưa tay muốn chạm vào. Nhưng chưa kịp chạm vào, hắn bị giật không nói, cô lại kịch liệt phản ứng rất nhanh liền trở người né tay hắn. Sắc mặt cô càng hạ thấp, hơi thở đột nhiên gấp rút. Hắn nhíu mày.
Hạ Cảnh Dực từng đem chuyện này ra nói với Tiêu La Khải. Tiêu La Khải cho rằng, chẳng qua cô mắc bệnh gì đó, dùng máy phát điện mini để chữa. Thời buổi này, dùng điện trị bệnh cũng không hiếm, cũng chẳng có gì lạ khi người bệnh mang máy phát điện theo bên mình. Điện chữa được bệnh đau khớp, ngoài ra còn có một số loại năng lượng khác dạng điện năng cũng có thể chữa bệnh.
Nghĩ đến đây, Hạ Cảnh Dực thở ra một hơi. Hắn nghĩ nhiều rồi.
- Nhưng mà cô ấy rốt cuộc là bị bệnh gì? - Hạ Cảnh Dực lẩm bẩm.
Trong lúc Hạ Cảnh Dực đang suy nghĩ lung tung, nghi ngờ lộn xộn, Dạ Sở Kỳ lại vô cùng khổ sở. Mặc dù mê man, nhưng những tiếng cảnh báo vẫn vang bên tai làm cô khó chịu. Rõ ràng là sạc chỉ có cảm giác bị điện giật, nhưng không hiểu sao lần này cô thấy trong người khó chịu, cả người thấy lạnh. Cảm giác như là bị bệnh mất rồi.
Dạ Sở Kỳ rúc người vào trong chăn, rên mấy tiếng. Hạ Cảnh Dực thở dài, không biết làm sao. Hắn đang tối tăm mặt mày, đột nhiên nghe thấy:
"Chít!"
Bạch Ngân!
- Bạch Ngân, lại đây.
Thỏ trắng nhỏ ngoan ngoãn chạy tới, bốn cái chân hoạt động hết công suất cũng không chạy nhanh hơn được. Nó thấy đi bằng bốn chân thật phiền phức, đứng dậy liền nhảy qua phía Hạ Cảnh Dực, tai nhọn rung rung.
Hạ Cảnh Dực bế Bạch Ngân, đặt xuống giường. Bạch Ngân còn chưa kịp hiểu, liền nghe tiếng rên của Dạ Sở Kỳ lập tức quay lại. Thấy cô nó vui mừng, nhưng vì cô có vẻ không khỏe, hai tai dài liền rũ xuống, le lưỡi liếʍ mặt cô. Dạ Sở Kỳ phản ứng một chút, cũng không quá kích động. Hạ Cảnh Dực an tâm gỡ tay cô tự giải thoát cho mình rồi chuyển qua cho Bạch Ngân. Bạch Ngân liền được Dạ Sở Kỳ ôm chặt.
Hạ Cảnh Dực nhìn cô gái nhỏ ôm chặt thỏ trắng, không biết nghĩ gì đáy mắt lại hiện lên chút đau thương. Hắn quay lưng xuống dưới nhà.