- Anh Hai, sao anh không ăn? Mọi người nữa? Ăn thử đi chứ!
Dạ Sở Kỳ đứng cạnh bàn ăn, nhìn mọi người. Không ai dám động đũa, và trong lòng họ đang gào thét. Tại sao? Vừa mới khỏi xong Dạ Sở Kỳ lại nói muốn bồi bổ nên đích thân vào bếp. Lặp lại thêm vài lần chắc bọn họ quy tiên sớm quá. (tg: Xin lỗi các người, ta không cố ý T^T)
- Tiểu Kỳ à, thứ này chắc bọn anh không nên ăn....
Lời nói của Lưu Giai Từ biến thành cọng rơm cứu mạng. Trong chớp mắt, anh như trở thành người hùng, anh đang là đấng cứu thế.
Nhưng nếu như Lưu Giai Từ là đấng cứu thế thì Dạ Sở Kỳ là ác quỷ đội lốt thiên thần. Và có vẻ đấng cứu thế thắng không nổi rồi.
- Tại sao? - Sắc mặt của Dạ Sở Kỳ hơi tối đi.
- Cái này... - Lưu Giai Từ lúng túng.
Dạ Sở Kỳ cụp mắt.
- NR-001...
Cả bọn đang giật mình, và Lưu Giai Từ đang từ đấng cứu thế rớt xuống thành kẻ độc ác mở ra con đường địa ngục. Lưu Giai Từ giật mình khi thấy năm đôi mắt hướng về phía mình như mười viên đạn của một khẩu súng Makarot 78 - loại súng nổi tiếng với sức sát thương lớn.
- Dọn đồ ăn vào thôi... - Dạ Sở Kỳ đứng dậy bắt đầu dọn dẹp.
Một câu này lập tức khiến cho Lưu Giai Từ quay về "địa vị" đấng cứu thế. Anh ngồi xuống ghế, cảm thán với cuộc đời "thăng trầm" của mình. NR-001 ngay lập tức nghe lệnh và dọn dẹp trong niềm hân hoan của các chủ nhân của mình.
Và trong khi cả sáu người đang ăn mừng bằng những đôi mắt hân hoan nhìn nhau thì Dạ Sở Kỳ đã hoàn toàn vứt việc dọn dẹp cho NR-001 và ngồi xuống ghế. Cô nằm dài xuống bàn, trông như đang buồn vì không ai có thể "thưởng thức" món ăn của cô. (tg: Thật chứ "trông" cái nỗi gì!?)
Khuôn mặt xinh xắn như một trái bóng bay chưa được bơm hơi làm cả sáu người có chút không nỡ. Bọn họ chưa muốn chết, cơ mà cái bộ mặt này...
- Tiểu Kỳ, anh có mua kem...
- Anh Hai dễ thương nhất!
Dạ Sở Hiên chưa nói hết câu, Dạ Sở Kỳ đã ngắt lời, cô tỏa ánh hào quang như cũ và đứng trước tủ lạnh ca hát. Vị trí đấng cứu thế của Lưu Giai Từ lập tức bị phế bỏ và chuyển sang cho "ứng cử viên sáng giá" Dạ Sở Hiên.
Dạ Sở Hiên cũng thở phào một tiếng. Người thông minh như anh mà cũng thấy hành động của mình là sáng suốt. Anh chợt nghĩ, từ nay về sau lúc nào trong tủ lạnh cũng nên có kem để đảm bảo an toàn. Đứng trước Dạ Sở Kỳ, thật sự anh thấy rất bất lực. Từ khi có thể tự do hoạt động, cô rất hay bay nhảy bày trò lung tung, và anh lại không nỡ cản cô làm những gì cô muốn.
Dạ Sở Kỳ rất sợ Dạ Sở Hiên, không dám trái lời anh. Nhưng do anh không nỡ nổi giận với cô em gái này, nên cô được nước lấn tới, được voi đòi tiên.
Ngẫm nghĩ một hồi, Dạ Sở Hiên thở dài. Nhìn Dạ Sở Kỳ ngồi ăn kem ngon lành, anh bất giác cảm thấy cô thật tốt, mấy cái suy nghĩ trong đầu được chắp cánh bay sạch không còn một cái.
- Tiểu Kỳ.
- Vâng? - Dạ Sở Kỳ vẫn ăn.
- Anh vừa mới khởi động hệ thống, có khả năng giải phóng năng lượng.
Dạ Sở Hiên vừa nói, từ trên tay anh chiếc đồng hồ chiếu lên một màn hình ảo. Anh đưa tay lướt qua, gõ gõ gì đó.
- Trong nghiên cứu giải phóng năng lượng nhằm vào việc tự vệ của các robot dạng người, có những thành tựu rất lớn. Hiện nay, việc robot dạng người có khả năng giải phóng năng lượng không còn là chuyện lạ. Anh đã xem xét qua một chút, hệ thống đã được cài đặt bộ bảng mã phát lệnh. Theo nghiên cứu các nguyên lí vận chuyển thông tin của hệ thống máy tính và vi mạch, việc truyền thông tin ảnh hưởng bởi vi mạch bộ hệ số 1532. Theo nghiên cứu mới nhất về tế bào của La Tử Ân, việc ảnh hưởng của mã truyền thông tin có thể khiến các tế bào mất khả năng hoạt động. Vì thế, anh đã cải tiến vi mạch bộ hệ số 1532 theo nguyên lí cũ và đã hoàn tất. Năng lượng được phóng ra ngoài làm tiêu tốn hơn một nửa số năng lượng phóng ra nên anh cũng đã cài đặt hệ thống thông báo khi năng lượng sắp cạn. Việc phóng năng lượng có thể tạo ra điện hoặc năng lượng xanh blue elitic-flup. Chủ yếu việc xử lí chuyển biến dạng hóa chất và tính chất của các nguyên tử hình thành năng lượng phóng thích thay đổi được nhờ vào phản ứng biến chất nên có thể giải phóng năng lượng ở bất kì đâu. Nghiên cứu cho thấy sự thay đổi này có thể phù hợp nên đã đưa vào ứng dụng. Anh đã đưa hệ thống liên kết vi mạch vào trong cơ thể em vào lần em sạc gần đây nhất, cũng đã thiết lập liên kết với vi mạch chính, có thể khởi động rồi.
Dạ Sở Kỳ nghe từ đầu đến cuối không hiểu một chữ (tg: ta cũng vậy nè). Cô tròn mắt, anh mới nhận ra mình nói hơi bị nhiều.
- Cậu cao hứng quá nhỉ? - La Tử Ân một bộ đau đớn nhìn Dạ Sở Hiên - Tôi đã nói nghiên cứu này là sai lầm mà cậu không nghe. Nói không chừng chúng ta sẽ làm vật thí nghiệm của hệ thống giải phóng năng lượng cho mà xem.
Dạ Sở Hiên cạn lời, mặt hơi đen. Anh nhìn sang bốn người còn lại trong nhóm nghiên cứu, ngoại trừ Tả Y Y cúi đầu không nói, ai cũng gật đầu đồng tình với La Tử Ân.
- ...
Dạ Sở Kỳ không để ý thái độ của mọi người, kéo tay La Tử Ân đang ngồi gần cô nhất.
- Giải phóng năng lượng thì làm được gì ạ?
La Tử Ân nhìn Dạ Sở Kỳ, nửa muốn nói, nửa lại không. Anh thở dài.
- Em hỏi robot thì dễ hiểu hơn, anh không làm được nên không chỉ cho em được.
Dạ Sở Kỳ "Ồ" một tiếng, gật gù. Cô rất hứng thú cất kem vào tủ lạnh, lôi NR-001 về phòng. Vừa lúc cô mất dạng, Dạ Sở Hiên từ đấng cứu thế rớt xuống thành kẻ tội đồ.