Chương 12.1: Thu phục vật trấn bảo của thủy tộc

"Trợ lý Ao, chúng ta lại gặp nhau rồi, cô có thuốc nào giúp rồng hóa rồng lại một lần nữa được không?" Farrah trông mong nhìn trợ lý ảo trước mặt.



"Xin chào quý khách, tôi là trợ lý hướng dẫn xinh đẹp Ao của ngài, vấn đề ngài đang gặp phải thì có thể đến gian hàng: [Bệnh gì cũng có thể chữa, miễn là có đủ tiền] này, ở đó sẽ có người chuyên môn giúp đỡ." Trợ lý Ao làm một hành động xinh đẹp, đồng thời hình ảnh sau lưng xoay chuyển với tốc độ nhanh chóng mặt, chỉ mất 3 giây, cô đã thấy mình đứng trước gian hàng.

Farrah ngước đầu nhìn bảng hiệu mà khóe miệng muốn giựt giựt, ờ, cửa hàng của trạm không gian dị giới số 0 thật là phong cách, thiệt là có phẩm vị, người bình thường như cô không đu theo được.

Mở cửa kính làm dây chuông treo đằng sau cửa vang lên lách cách, một nhịp điệu êm tai gợi người liên tưởng đến các hiệu thuốc nấu thuốc bắc ngày xưa, trong không khí mang theo mùi thuốc nồng nặc.

"Xin hỏi ở đây có ai không? Tôi có việc cần nhờ gấp?" Bên trong cửa hàng không có ai, tiền sảnh là quầy thuốc hình tròn, đằng sau quầy là những tủ thuốc được đặt ngay ngắn bao trọn hết toàn bộ diện tích của cửa hàng.

"Có nên đi vào trong hay không hay là đứng ở đây chờ nhỉ?" Farrah đắn đo không biết có nên đi sâu vào khu vực bên trong hay không, vì cũng có lối đi dành cho những người đến mua thuốc muốn tự xem một mình nhưng sao cái cửa tiệm này nó vắng lặng quá vậy.

"Lạch cạch… lạch cạch…" Tiếng lộc cộc lạ lùng vang lên sau lưng làm cho Farrah đang suy nghĩ phải gợn tóc gáy, từ từ quay đầu lại nhìn.

"Ôi má ơi cứu con." Hoảng hốt la lên muốn chạy ra khỏi cửa tiệm nhưng sao… sao cái bộ xương người biết đi vậy? Ai mà rãnh rỗi còn đi bận cho nó bộ đồ vậy? Quan trọng là nó đang đứng ngay cửa ra vào làm cho mình không dám đi qua, chỉ có thể sợ hãi lui về sau.

"Lạch lạch lạch cạch… cạch" Bộ xương người bị động tác lùi về sau của khách hàng mà sợ hãi, ấm ức, vội mở miệng giải thích nhưng giống loài bất đồng, ngôn ngữ không thông.

Người nghe thì càng nghe càng sợ hãi, người nói thì càng nói càng phát ra nhiều tiếng cạch cạch hơn, do bộ xương làm động tác quá xảo diệu mà một cánh tay từ trên bộ xương người rơi xuống.

Farrah hít sâu một hơi, tiếng la hét càng lúc càng nhỏ dần do la nhiều đau họng, hận bản thân sao muốn ngất xỉu mà cơ thể lại không xĩu được. Nếu lão sư mà nghe được tiếng lòng lúc này của cô thì tôi chắc chắn ổng sẽ cho cô đi huấn luyện dưới địa phủ một tháng.

"Vị khách này, ngài thật bất lịch sự, ngài vào tiệm của tôi rồi la hét, còn dọa cho thú cưng của tôi sợ hãi rớt mất một cánh tay. Ngài là đến mua thuốc hay là đến phá tiệm?" Giọng nói đột ngột vang lên sau lưng Farrah.

"Hả?" Giật mình lùi lại vài bước, may mắn giọng nói này là một con người.

"Sao tiệm của anh cứ thích chào hỏi không tiếng động sau lưng người khác thế? Có biết làm như vậy sẽ dễ hù chết người khác không?"

Nhận lại là cái nhìn đầy lạnh lùng của chủ tiệm, giờ nhìn qua mới phải sửng sốt, chủ tiệm… đẹp, một vẻ đẹp bất nam bất nữ, da trắng như người bị bệnh, nhìn sơ qua còn lầm tưởng là bị bệnh bạch tạng. Trên khuôn mặt đeo một gọng kính bạc viền vàng, khóe môi hơi nhếch, bình tĩnh gắn lại cánh tay cho bộ xương người.

Farrah: “…” Hình ảnh một người đàn ông đẹp trai mà da trắng như người chết đang bận loay hoay với bộ xương người, hít sâu một hơi, tự cổ vũ bản thân đây không phải là phim trường kinh dị.

"Xin lỗi, tôi có việc gấp nên hành xử hơi thô lỗ." Được rồi, nãy giờ đứng ở đây mà chủ tiệm người ta vẫn không chịu để ý đến mình, còn bị nhận một cái liếc mắt khinh thường, dù sao cũng là mình sai trước, dọa cho thú cưng nhà người ta hoảng sợ rớt mất một cánh tay.

"Ngài cần gì sao? Miễn là có đủ tiền thì tôi có thể chữa khỏi." Người đàn ông vẫy tay bảo thú cưng tự đi chơi đi, còn anh thì đi đến sau quầy thuốc, tay giở sổ thuốc, tay còn lại thì cầm bút chút bị ghi lại bệnh trạng của người bệnh.

"À, tình hình là thế này…" Farrah giải thích sơ lược về tình trạng của con rồng nào đó, còn tri kỉ bắt hệ thống chụp một tấm ảnh đưa cho mình để cho chủ tiệm thuốc xem.

Người đàn ông cầm bức hình lơ lửng trên không trung xem xét, trầm ngâm vài tiếng rồi nói: "Ở trạng thái này nó không còn là rồng mà đã bị rớt xuống hình thái của một con giao long, chưa thể gọi là rồng được, nếu nó có huyết mạch là rồng thuần chủng thì việc dùng thuốc chữa trị rồi vượt long môn một lần nữa thì có thể dễ dàng hóa rồng, còn huyết mạch bị pha tạp thì tỷ lệ thành công sau khi dùng thuốc chỉ còn lại sáu mươi phần trăm."

"Vậy nếu không hóa được rồng thì sao?"

"Thì con rồng đó sẽ mãi mãi ở trạng thái giao long, trở thành một con vật rồng không ra rồng, rắn không ra rắn, còn bị khuyết thiếu cảm xúc, trí tuệ theo thời gian cho tới khi chết già." Người đàn ông bình tĩnh phán quyết số mạng của một còn giao long.

Sao cô thấy hơi sợ rồi, nhỡ dùng thuốc rồi mà con giao long đó không hóa rồng được thì chả phải công sức và tiền bạc của mình bị quăng qua cửa sổ sao.

"Kí chủ có thể yên tâm, con giao long đó có huyết mạch thuần chủng." Hệ thống đúng lúc nhắc nhở, Farrah thở phào một hơi nhẹ nhõm trong lòng, chỉ cần là thuần chủng thì được rồi, tiền không phải chịu cảnh bị ném qua cửa sổ nữa. Gật đầu đồng ý với chủ tiệm.

"Vậy ngài có thể đến phòng chờ đợi tôi ba mươi phút, ở đó có chiêu đãi, hãy tận hưởng bửa ăn trong lúc chờ đợi." Farrah chưa kịp hỏi phòng chờ ở đâu thì bị lời nói tiếp theo đập cho ngu người.

"Tổng hóa đơn cho đơn hàng này là ba mươi nghìn đồng Zero, ngài muốn thanh toán hết một lần hay trả góp?" Chủ tiệm nhìn mình cười một cách hòa ái, sao cô thấy cái điệu bộ đó mà muốn đấm người thế nhỉ.

"Bao… bao nhiêu cơ? Ba mươi nghìn á?" Sợ mình nghe lầm nên Farrah hỏi ngược lại với vẻ không tin được.

"Đúng vậy, là ba mươi nghìn đồng Zero, ngài phải biết dược liệu để chế tạo ra thuốc giải cho con giao long của ngài đều là dược liệu trân quý, đến từ nhiều tinh hệ khác nhau. Vả lại bệnh trạng của nó đó đã diễn biến nặng, tôi dám chắc chắn nếu cô để quá một năm nữa mà không chữa thì tôi cũng không có cách cứu."

Không ngờ con giao long đó bị nặng đến như vậy, Farrah thanh toán tiền trả một lần mà lòng đau như cắt, có cảm giác dạ dày đang đau. Cho đến khi ngồi trong phòng chờ ăn bánh trái mà cô vẫn không quên số tiền trong tài khoản hệ thống bay đi một phần ba.

"Tiên Đồng ơi, nghèo rồi." Tủi thân mè nheo với hệ thống, ăn bánh mà như đang nhai sáp, vị đắng toàn bộ lưỡi.

Hệ thống: "?" Hả? Sao cậu mới đi có một chút mà ký chủ của mình như bị ai rút máu mất vậy?

"À, cô yên tâm, tiệm thuốc này rất uy tín, thuốc làm ra có thể chữa khỏi cho bệnh nhân với tỷ lệ là 100%." Hệ thống tưởng là ký chủ nhà mình đang xót tiền vì sợ mua phải thuốc giả, không uy tín. Cậu đọc các sách của địa cầu thấy có sách nhắc đến vấn đề giả mạo hàng thật làm hàng nhái này.

Không nghe thì thôi, nghe lời an ủi của hệ thống mà còn đau gấp ba mươi lần, ai quan tâm thuốc chữa khỏi hay không, ờ thì cô cũng quan tâm một chút nhưng xót tiền quá.

"Không phải, thôi quên đi, cậu có nhiệm vụ nào kiếm ra tiền Zero nhanh không?"

Kiếm tiền Zero? Hệ thống không trả lời mà suy tư hồi lâu, hình như cậu đã quên một việc gì đó rất quan trọng thì phải.

"A" Farrah bất ngờ với tiếng kêu của hệ thống, nhìn hệ thống đầu dầy dấu chấm hỏi.

"Ký chủ à, tôi… tôi… quên nói cho cô biết việc này." Hệ thống hóa hình trước mặt Farrah, miệng ấp úng nói, hai má còn đỏ lên, hai tay bấu chặt vào đoàn mây vụ bồng bềnh bên dưới, về sau giọng nói càng lúc càng nhỏ.

Farrah: "Hả? Sao… Sao vậy? Không có nhiệm vụ nào kiếm ra được tiền Zero à?" Nhìn biểu cảm của hệ thống, đừng nói là thật nha, là thật thì chắc cô không dám xài tiền Zero luôn quá.

"Không phải mà cô còn có rất nhiều Zero là đằng khác." Hệ thống nói với vẻ mặt không còn gì để luyến tiếc.

Farrah: "À, ra là có rất nhiều." Ủa nhưng mà có nhiều vậy sao hệ thống lại làm thái độ đó.

Hệ thống: "Là tác giả quên không cho cô tiền và giờ mới nhớ." Việc gì phải cõng cái nồi này, quăng nồi cho chủ nhà là hợp lý nhất.

Farrah: "…" Làm vậy cũng được à.

[Nhiệm vụ của ký chủ có một tuyến chính và các tuyến phụ.]

[Nhiệm vụ tuyến chính: Nhập học thành công ở học viện Hoàng gia Đệ Nhất.]

[Nhiệm vụ tuyến phụ 1:

Nhiệm vụ liên kết:

- Thức tỉnh dị năng đầu tiên:

Thưởng: Năm trăm đồng Zero.

- Thức tỉnh dị năng thứ hai, thứ ba, thứ tư:

Thưởng: Một trăm đồng Zero.

- Thức tỉnh dị năng cuối cùng của ngũ hành:

Thưởng: Một nghìn đồng Zero.]

[Nhiệm vụ tuyến phụ 2: Đặt một viên gạch cho một niềm tin.]

[Nhiệm vụ tuyến phụ 3: Chưa mở. Lý do: chưa mở khu vực mới.]

[Nhiệm vụ tuyến phụ 4: Bồi dưỡng kỹ năng mới - thưởng: Năm trăm đồng Zero.]

"Đây, ký chủ có thể lựa chọn từng tuyến nhiệm vụ và thực hiện, ngoài nhiệm vụ chính có thời hạn ra thì các tuyến nhiệm vụ phụ sẽ không có thời hạn nhưng sẽ có một số nhiệm vụ phụ sẽ đột ngột xuất hiện nếu tình trạng của ký chủ có thay đổi." Hệ thống đưa cho Farrah một bảng điện tử bao gồm các nhiệm vụ cần hoàn thành, giải thích cặn kẽ về quy tắc hoạt động của các tuyến nhiệm vụ phụ.

"Tôi biết rất rõ ở các nhiệm vụ chính tuyến sẽ có phần thưởng gì nhưng không thể nói rõ với ký chủ vì vấn đề bảo mật nhưng ở các tuyến nhiệm vụ phụ có đôi khi sẽ xuất hiện những phần thưởng ngoài ý muốn, không nhất thiết sẽ là tiền thưởng, sẽ có những phần thưởng khác liên quan đến nơi ở hiện tại của ký chủ."

"Có chuyện tốt như vậy à? Hệ thống à, sao các cậu có thể ưu việt đến như vậy." Farrah ngạc nhiên về chế độ phân phát phần thưởng của hệ thống, phải nói là rất sộp nhưng mà sao tiền thưởng ở các nhiệm vụ phụ khác lại bèo như vậy.

"Không bèo, vì cơ chế vận hành của thế giới này nó khác với các thời không khác, ký chủ sẽ không cần dùng quá nhiều đến tiền Zero, chỉ có những trường hợp như con rồng - vật trấn bảo của thủy hệ - mới cần đến sự trợ giúp của hệ thống" Hệ thống giải thích lại cho ký chủ nhà mình, như vậy đã là như tặng tiền không rồi.

Như đã nói ở trên, thế giới này đã tự vận hành theo cách riêng của nó, phần lõi bên trong buộc phải đi theo sự quản lý của thế giới, cho nên nhờ đến sự tác động của bên ngoài không quá nhiều. Thêm nữa, thực vật ở cửa hàng hệ thống sẽ có giá rẻ như cho, nhưng các nguyên liệu lại cực kỳ chất lượng, đảm bảo cho người dùng của hệ thống.

Nói cách khác ở trạm không gian, thực vật, nguyên liệu do trạm sản xuất sẽ có giá thành cực rẻ. Trừ những vật liệu quá mức đặc thù và tùy chủng loại từ thực phẩm, vật phẩm tu luyện, vật không phân loại được, phải nhập từ thế giới khác vào trạm thì thời giá sẽ tính theo giá thị trường.

Chỉ có y dược là mắc nhất, bao gồm nguyên liệu làm thuốc, thực vật quý hiếm và công tác chữa bệnh.

"Sao cảm thấy trạm không gian của hệ thống thật là tuyệt vời nhỉ, tin tớ đi Tiên Đồng, tuyệt vời lắm á." Hai mắt Farrah sáng như sao nhìn hệ thống, cái nơi thần tiên gì thế này, cô đã ăn qua thực vật của cửa hàng hệ thống, một chữ thôi, ngon tuyệt cú mèo, chất thịt, chất rau nó cứ dai và giòn, hậu vị lưu mãi trong khoang miệng.

Hệ thống dưới bàn tay lắc cực mạnh của ký chủ nhà mình đã nhìn ra được con sâu tham ăn nào đó: "Farrah, đừng… lắc… nữa, cô không phát hiện ra sao? Từ khi dị năng hệ mộc của cô đột phá cấp 7, cô đã không còn cảm giác đói bụng nữa rồi."

Farrah: "…"

Ngửa đầu ưu thương nhìn trần nhà một góc bốn mươi lăm độ. Farrah ưu thương tột độ, sao lại có cái quy tắc dị năng càng cao thì cảm giác đói bụng sẽ không còn nữa vậy. Bắt một tín đồ đam mê ẩm thực, đam mê đồ nhà bếp như mình đi đến một nơi như thế này, ông trời nỡ lòng nào lại làm như vậy chứ.

"Thôi đừng buồn nữa, tổng kết qua các nhiệm vụ đã hoàn thành, tiền thưởng Zero là: 500 đồng Zero, thức tỉnh được dị năng hệ thủy sẽ thêm được một trăm đồng Zero nữa." Giọng nói cute của Tiên Đồng vang lên, kéo ai đó còn đang bận rộn trong thế giới riêng của mình về với thực tại.

"Hả? Sao lại nói thức tỉnh được dị năng thủy? Tớ có dị năng thủy trong người rồi mà?

"Chưa được, chỉ có một dòng năng lượng nhỏ thôi, tuy trị số điểm năng lượng thủy hệ lúc kiểm tra ra là rất cao nhưng chả phải cô chỉ dùng được có một chút thôi sao, bây giờ thu phục được vật trấn bảo là có thể hoàn thành đột phá cấp một, lúc đó những phần năng lượng còn lại mới hoàn toàn là của cô." Hệ thống lắc đầu, tuy trên lý thuyết là có dị năng hệ thủy nhưng chúng nó không nghe lệnh của chủ nhân thì mọi thứ cũng như không có.

Đột nhiên, Farrah nhớ đến điều gì đó, lớn tiếng nói: "Cái gì? Tốn ba mươi nghìn để làm ra thuốc chữa bệnh cho con rồng, rồi còn phải tốn công tốn sức đi thu phục nó. Và phần thưởng cho thức tỉnh dị năng thứ hai là một trăng đồng Zero."

Farrah nhìn hệ thống một cách có chiều sâu, vầy là cho là tặng như không à? Tiền thưởng nhiệm vụ chính là gì giờ còn chưa được biết, còn không chắc chắn đó là tiền hay không, phần thưởng ở nhiệm vụ phụ cứ như chiết từ cốc lớn ra cốc nhỏ, mà một lần dùng thì uống cả cốc.

"Sai rồi, nghĩ sai rồi, hệ thống đúng là y như một trong các quyển truyện hệ thống ở địa cầu, đều là tư bản địa chủ như nhau mà thôi."

Hệ thống muốn phản bác lại thì thấy từ phía xa chủ của cửa hàng tiệm thuốc đi tới, liền nhớ giờ không phải là lúc thích hợp tranh luận vấn đề này, không nói gì với ký chủ mà hóa không đi mất.

"Thuốc đã làm xong, tiểu thư cứ cho con rồng của ngài uống thẳng là được, quá trình sẽ có hơi đau đớn một chút." Chủ tiệm thuốc đưa cho Farrah một cái hộp đựng thuốc rất tinh xảo, màu đen trang trọng, phía trên có in chìm hoa văn hoa bối lặc của cửa tiệm.

"Nếu thuốc sử dụng hiệu quả xin tiểu thư hãy lên cửa hàng online của hệ thống đánh giá 5 sao cho tiệm thuốc nhé! Chúc quý khách đi thong thả." Farrah gật đầu rời đi, nhìn chằm chằm vào hộp thuốc trên tay.

"Đẹp như vậy? Tưởng chỉ là viên thuốc gì đó đen thui, không ngờ thuốc là dạng lỏng được đựng trong lọ thủy tinh." Thuốc có màu xanh lơ đẹp đẽ, Farrah đưa lọ thuốc dưới ánh sáng của mặt trời, dịch thuốc càng trở nên mờ ảo hơn, nếu là cô, thuốc đẹp vậy chắc không nỡ dùng mất.

Farrah quay trở lại không gian tu luyện thủy hệ, vừa xuất hiện trước mặt con rồng thì: "Gầm, sao ngươi lại còn tới nữa?" Nhân loại bé nhỏ này thật phiền, sao đi rồi còn quay lại.

Sao đột nhiên có cảm xúc muốn trả thuốc lại cho chủ tiệm và lấy tiền về nhỉ? Farrah lắc đầu, thôi, coi như tự mình chịu, mình cần thu phục nó để ổn định thủy hệ của mình dù cho mỏ của con rồng nào đó hơi hỗn một tí.

"Rãnh rỗi vậy làm gì? Há miệng ra, uống đi, muốn rời khỏi đây nhanh thì hấp thu lẹ đi." Farrah nhờ năng lực của hệ thống cạy mở hàm của con rồng, nhanh chóng đổ thuốc vào trong miệng to như hà bá đó.

Vẻ mặt rồng cực kỳ mộng bức, sao đột nhiên khớp hàm không nghe theo sai khiến của mình, con rồng nhìn chằm chằm Farrah như lâm phải đại địch, nó không hiểu tại sao nhân loại bé nhỏ này dùng cái sức mạnh gì mà cưỡng ép được nó.

Bị bắt uống thuốc, rất muốn phun ra nhưng lại không điều khiển được miệng của mình, may mắn là thuốc này đến từ hệ thống, vừa vào miệng là tan ra ngay. Trong lúc đợi thuốc phát huy tác dụng, hệ thống đã nhanh chóng dùng năng lực của mình cởi trói toàn bộ những sợi nước quấn quanh con rồng, nếu là lúc bình thường rồng sẽ rất vui vẻ nhưng thuốc đã phát huy tác dụng, bây giờ cả người nó đang tản ra nhiệt độ nóng rực, lát sau lại lạnh lẽo như rơi vào hầm băng.

"Thuốc này là lưỡng nghi hỏa băng trọng thiên à, sao nhiệt độ lên xuống như hai thái cực vậy? Còn ảnh hưởng cả sự vật bên ngoài." Nghi ngờ hỏi hệ thống, nhận lại là cái lắc đầu không hiểu.

"Mau rời xa khu vực này, con rồng đó sắp vượt vũ môn một lần nữa." Farrah nhanh chóng dùng dị năng hệ mộc bao bọc mình, rồi bay thẳng xuống dưới thác nước, đứng ở dưới ngửa đầu chờ đợi cảnh tượng chắc chỉ được thấy một lần trong đời.

Không phải đợi lâu lắm, chừng mười phút sau, dị biến phát sinh, trời đang quang đãng, không khí ấm áp, đột nhiên mây đen kéo tới, kéo tới từng tia chớp to nhỏ, nơi xa đằng chân trời từng mảng sáng và tiếng gầm nối tiếp nhau.

Không khí lạnh xuống nhanh chóng, xung quanh tối đen như mực, Farrah phải kêu gọi thần thức ra bảo hộ mình mới chống đỡ được.