Từ trong nhà ra tới, Loan Dạ Nam được Tả Bạch Huyên đỡ bước vào thang máy.
Hai người lặng im không nói câu gì, thang máy chỉ còn lại tiếng hít thở cùng tiếng máy móc đang vận hành.
Tả Bạch Huyên đứng ở phía sau Loan Dạ Nam, chăm chú mà quan sát cô ấy, lại mượn hình ảnh từ gương ở bên trong thang máy để trộm quan sát sườn mặt bên cạnh.
Không biết có phải hay không bởi vì đã dính máu, nữ nhân này lại đem chiếc áo khoác da đầy đinh tán mà mình thích nhất cởi ra, lại tùy tay mặc lên một kiện áo sơ mi, lúc này trên người có vẻ có chút đơn bạc.
Chính là nhìn qua, dù đã cố tình thay đi bộ đồ ghê rợn kia, nhưng khí thế trên người cô ấy vẫn cứ khiến cho người khác áp lực đến như vậy.
Phía trước cũng chưa từng phát hiện, người này cũng đúng là thật sự rất xinh đẹp.
Trên mặt tái nhợt vì mất máu, lại mang theo dáng vẻ lười biếng cùng tùy ý, có cảm giác như một mỹ nữ vừa mới bước ra từ một cuộc chiến, vô cùng diễm lệ.
Tả Bạch Huyên còn đang hoang mang không biết sự biến hóa này xuất hiện từ khi nào thì đã bị Loan Dạ Nam phát hiện ra, và bắt lấy.
Trái tim cô bỗng run lên một chút, liền hiểu ra.
Thay đổi quả nhiên chính là ở đôi mắt đang trở nên sáng ngời lại có thần mang đến.
“Choáng váng đầu sao?” Tả Bạch Huyên thu hồi sự thất thần của mình, từ phía sau đỡ lấy cánh tay của Loan Dạ Nam, cực kỳ giống một người vợ ngoan ngoãn.
“Tới rồi.” Loan Dạ Nam tay dừng bên mép thang máy đang mở ra, hướng về phía cửa hơi hơi nâng cằm lên.
Hai người kém năm sáu cm chiều cao, làm Tả Bạch Huyên theo hàm dưới của đối phương hướng nhìn đi ra ngoài.
Cửa thang máy đã mở ra.
Tả Bạch Huyên thất thần cũng không biết đã bao lâu rồi.
Cô cũng không biết nên giải thích như thế nào, hoảng sợ cúi đầu, đỡ lấy Loan Dạ Nam đi ra ngoài.
Cảm giác quỷ dị trong lòng giờ phút này lại tăng thêm một bậc.
Một người bởi vì một tài xế khác phanh gấp là có thể xuống xe cùng người lớn tiếng cãi nhau, thậm chí vung tay đánh nhau và sẵn sàng bị bắt đến đồn công an.
Tuy nhiên lúc này có thể kiên nhẫn mà chờ chính mình hoàn hồn như vậy, chờ đến khi thang máy đang hoàn toàn mở ra mới nhẹ nhàng mà nhắc mình thang máy đã đến rồi.
Nên không phải là đầu đã bị đánh đến mức hư luôn rồi?
Tả Bạch Huyên đem Loan Dạ Nam đỡ lên xe chuyên dùng.
“Cảm ơn.” Loan Dạ Nam nhẹ nhàng mà nói một tiếng, sau đó yên tĩnh mà ngồi xuống, âm thanh dịu nhẹ đến mức cơ hồ không thể nghe thấy, lại bị Tả Bạch Huyên nghe được một cách rõ ràng.
Cô ấy nói “Cảm ơn”?
Tả Bạch Huyên không thể tin được mà nhìn chằm chằm đỉnh đầu đang quấn dày cộm băng gạc kia.
Có lẽ, đúng là hư thật rồi!
……
Nhà của các cô ở một tiểu khu xa hoa trong thành phố, chỉ cần đi qua khoảng hai đoạn đường ngắn, liền có đầy đủ trung tâm thương mại, trường học, bệnh viện, cùng các cơ sở tiện ích khác.
Xe chuyên dùng đón đưa đến bệnh viện cũng không có mất nhiều thời gian.
Loan Dạ Nam nói tài xế dừng ở bên cạnh, đợi một lát.
Giá cả là ấn thời gian để thanh toán, tài xế tự nhiên không có ý kiến gì.
Trong lúc Loan Dạ Nam kêu xe chuyên dùng, cô cũng đã lướt qua màn hình di động, tìm hiểu các app hiện hành, cùng tin tức, mọi thứ đều lướt qua một lần.
Nhờ sự phát triển của hiện đại hóa.
Giúp cho “Bản nhân” của Loan Dạ Nam, cũng không cần ký ức cũng có thể nhẹ nhàng mở ra di động, sử dụng các loại phần mềm, thậm chí nhanh chóng mà mở ra các loại phần mềm khác có yêu cầu mật mã.
Lúc này, cô nhẹ nhàng, thong thả mà hoàn thành quá trình đăng ký hồ sơ một cách nhanh chóng, bác sĩ cũng thật mau liền đến rồi.
Khi bác sĩ nhìn đến Loan Dạ Nam, cũng là ngẩn người, liên tục đặt ra mấy vấn đề: “Cô lại tới nữa? Sẽ không phải lại là một vết thương chỉ cần dán băng cá nhân một chút mà vẫn cần tôi làm một bảng báo cáo chứng nhận thương tích nữa đi? Băng bó đến nghiêm trọng như vậy? lại là cùng ai đánh nhau à? Cô lại là người trực tiếp tham gia cuộc ẩu đả à?”
Một bác sĩ lẽ ra không nên bày tỏ cảm xúc của mình trước bệnh nhân như vậy, nhưng nhìn ra được tới vị bác sĩ không chút nào che giấu sự bất mãn đối Loan Dạ Nam cả.
Đồng thời, ông còn không quên nhìn về phía Tả Bạch Huyên, trong ánh mắt còn mang theo sự thương hại, trong lời nói cũng tràn đầy nhắc nhở.
Nghe những lời này của bác sĩ Loan Dạ Nam đại khái cũng đã đoán ra được chuyện gì .
Tả Bạch Huyên cũng đoán được.
Một tuần trước, lúc mà Loan Dạ Nam bị bắt đi, cô không có cùng đi theo tới Cục Cảnh Sát.
Lấy thủ đoạn của người điên này, khẳng định lúc đó đã muốn cho bác sĩ làm một bản báo cáo chứng minh thương thế của mình, để nhằm vịn vào cái cớ này mà có thể kéo người kia xuống nước cùng, chỉ là bác sĩ không có đồng ý làm như vậy.
Người tài xế kia tuy rằng là một người nam, nhưng lại là một trung niên, còn là một cái beta, khi đối mặt với đỉnh cấp Alpha, dù như thế nào đi nữa cũng chỉ là chịu bị đánh, căn bản không có đυ.ng tới Loan Dạ Nam cái gì.
Chính là lần này, chính mình dứt khoát mà đánh vào đầu cô ấy. Loan Dạ Nam sẽ không nghẹn lâu như vậy, liền đang đợi đến giờ khắc này đi?
Chờ đến giám định thương tích, liền đem báo cảnh sát, tống cô vào nhà tù?
Hay còn muốn như thế nào khác?
Tả Bạch Huyên trong lòng trăm mối ngổn ngang, liền nghe được Loan Dạ Nam đã mở miệng: “Tôi chỉ là không cẩn thận ở phòng tắm trượt ngã một cái, không may mà va vào bình hoa kế bên, nên vợ của tôi mới đưa tôi tới bệnh viện mà thôi, không có việc đánh nhau cùng đương sự gì ở đây cả.”
Bác sĩ nhìn Loan Dạ Nam, mày dần dần cau lại.
Nghe cô trình bày một cách rõ ràng, rành mạch như vậy, liền đem tất cả những lập luận của ông lật đổ hết, thậm chí ông còn hoài nghi chính mình có phải đem cô nhớ lộn thành một người khác rồi không.
Không có khả năng.
Bởi vì lúc ấy, nữ nhân trước mặt này có thái độ cực kỳ kiêu ngạo mà nói mình là con của một lãnh đạo công ty vô cùng lớn. Đồng thời lấy di động ra, mở lên tài khoản ngân hàng, trắng trợn mà muốn dùng tiền để đổi lấy một tờ báo cáo chứng minh thương tật.
Tuy rằng làm bác sĩ, chuyện hiếm lạ kỳ quái gì đều đã gặp qua, nhưng là khi đối mặt với hành vi cùng thái độ quá mức khác người cùng kiêu ngạo của người này, lúc ấy ông đã trực tiếp cấp cảnh sát kiến nghị làm xét nghiệm xem người này có dương tính với chất kí©h thí©ɧ nào không.
Tuy nhiên, kết quả xét nghiệm lại không hề có vấn đề gì.
Chuyện này làm ông nhớ như in mấy ngày qua.
Hôm nay trong lúc ăn trưa, ông còn cùng đồng nghiệp đi ra ngoài trong buổi hội chẩn nhắc qua việc này.
Rõ ràng còn ký ức còn mới mẻ như vậy, sao có thể nhớ lầm?
Có lẽ là bởi vì ở rước mặt vợ mình, cái người quái dị này liền thu liễm rất nhiều?
Bác sĩ đánh giá Loan Dạ Nam, lại bị đôi mắt hồ ly hẹp dài của đối phương nhìn đến có chút không được tự nhiên.
Một lần nữa lấy ra thái độ chuyên nghiệp tới.
“Lần này té ngã cũng quá nặng rồi. Bất quá năng lực cầm máu cùng khôi phục của cô cũng rất mạnh, miệng vết thương đã không còn chảy máu nữa. Để phòng ngừa, cô nên đi làm CT, tôi lại cho cô khai đơn thuốc.” Bác sĩ thăm khám miệng vết thương và giải thích tình huống.
Đỉnh cấp Alpha thân thể khôi phục năng lực so người bình thường muốn mạnh hơn rất nhiều, vốn dĩ miệng vết thương rất nghiêm trọng, lúc này đã khép lại hơn phân nửa.
Điều này cũng khiến cho Tả Bạch Huyên nhẹ nhàng thở phào một hơi.
Đầu của Loan Dạ Nam một lần nữa được băng bó, lại đi chụp CT-scan.
---Hết Chương---