Chương 2: Xuyên Đến

Trực giác cho Loan Dạ Nam biết rằng những diễn biến tiếp theo sẽ chỉ là nội dung của một bộ tiểu thuyết nào đó.

Đại não lại báo với cô rằng: [cô đã xuyên qua đến một quyển văn nữ chủ gọi là《Nhật ký phất nhanh của tiểu bạch hoa [ABO]].

Bông hoa nhỏ nhắn, thiện lương nữ chủ - Tả Bạch Huyên không cha không mẹ, thân thế lại là một bí mật lớn, được một cặp vợ chồng nhận làm con nuôi, nhưng cha mẹ nuôi này cũng không hề xứng đáng với chức vị của mình. Từ nhỏ, nữ chủ đã thiếu ăn thiếu mặc, chỉ có thể dựa vào chính mình vừa đi học vừa phải đi làm thêm mà mua một ít thức ăn phụ vào mới có thể lay lắt sống qua ngày, thật vất vả cũng đến ngày được phân hóa.

Sau khi phân hoá thành Omega, thái độ của cha mẹ nuôi cũng đã có chút thay đổi, nhưng cũng vẫn không thể tốt hơn là bao. Còn đang học đại học đã bị cha mẹ nuôi vừa đe dọa vừa dụ dỗ bán cho một người vừa điên cuồng vừa nổi tiếng sở khanh Alpha.

Cái tên “Nhật ký phất nhanh” mà từ “Phất nhanh” cùng “Trả thù” cùng âm điệu với nhau, nên cô gái nhỏ nhắn, nhìn có vẻ dịu ngoan này rồi cũng sẽ bị hắc hóa mà thôi.

Âm thầm chịu đựng từng chút, từng chút bất công trong cuộc sống cùng sự tra tấn tàn bạo của vai ác. Ẩn mình, cố gắng càng ngày trở nên càng mạnh mẽ hơn, chậm rãi mà xây dựng lên một kế hoạch, tạo ra một cái tình huống “Ngoài ý muốn”, dùng chính tay mình xẻo đi tuyến thể của tra A, đem hắn biến thành người tàn phế, sau đó đường đường, chính chính mà thoát ra khỏi gông cùm xiềng xích.

Về sau, lại trải qua mọi gian nan, thử thách mà xây dựng và phát triển công ty. Cũng tìm ra thân thế thật sự của chính bản thân mình, hoàn toàn thoát khỏi gia đình của cha mẹ nuôi ăn thịt, uống máu người kia. Tránh xa tất cả những alpha khác, chỉ chừa nam chủ làm phông nền ở ngoài, thật ra phía sau bức màn ấy hai người chỉ là mối quan hệ bạn bè.

Kết thúc truyện là khi cô trở về với cuộc sống vui vẻ hạnh phúc.

Thật đáng vui vẻ, thật đáng chúc mừng.

Nếu “Loan Dạ Nam” hiện tại không xuyên vào cái người đảm đương trách nhiệm vô cùng to lớn để thúc đẩy cốt truyện - điên cuồng tra A, thì chắc có lẽ cô cũng đã không ngần ngại mà vỗ tay chúc mừng rồi.

Điên cuồng?

Có phải là quá trùng hợp rồi không?

Lúc còn ở điều hành công ty cô cũng đã có biệt danh là một tổng tài điên cuồng.

Lần đầu tiên biết những cấp dưới trong công ty lén lút dùng cái từ này để hình dung chính mình Loan Dạ Nam cũng liền rất vui vẻ mà tiếp nhận rồi.

Đến nỗi tra A?

Còn không thể nhận xét là đúng hay không, vì cơ hội để làm tra nữ ở thế giới kia cô còn chưa có, thì,...

Nhưng thật ra cô có chút hứng thú về việc này, muốn tìm hiểu xem cần làm như thế nào, cần làm những gì thì mới có thể được đánh giá là tra A. Bởi vậy cô liền cố gắng tìm tòi những ký ức của thân thể này.

Đáng tiếc ở nội dung trong truyện “Loan Dạ Nam” chỉ là một người lót đường, một người giúp đẩy nhanh tốc độ hắc hóa của nữ chủ mà thôi, huống hồ chi cái thông tin về làm sao để trở thành tra A? Càng là không tìm thấy được bao nhiêu từ miêu tả về nó.

Loan Dạ Nam híp híp mắt, chìm đắm trong những thứ lộn xộn mới tràn vào trong não kia, cảm giác không chân thật cũng dần dần biến mất, trước mắt dần dần thấy được ánh sáng, trong tầm mắt lại mơ hồ xuất hiện một bóng người, càng ngày càng gần, càng ngày càng rõ ràng.

Đại não một lần nữa được truyền đến những cảm nhận của thân thể này.

Ở trong quá trình đang từ từ làm quen và khống chế thân thể, những hành động, động tác trên tay hiện tại còn đang dừng lại ở đó.

Cô phát hiện ra chính mình chính đang đè lên thân thể của một người con gái khác, tay phải đang nắm chặt lấy cổ tay mảnh khảnh của người đó, tay trái nắm lấy dây thắt lưng của chiếc áo tắm dài đang cố sức kéo nó ra.

Mặc dù cách lớp vải dày nặng của chiếc áo tắm dài, nhưng vẫn có thể cảm nhận được đường cong phập phồng mềm mại, sự hoang mang lo sợ cùng chống cự của đối phương.

Bầu không khí trong phòng đang trào lên một cảm giác dính nhớp nhợt nhạt.

Nữ chính trong quyển sách kia là người đang ở dưới thân cô đây sao?

Những mờ mịt, sương mù trước mắt bỗng chốc hoàn toàn tan biến hết.

Khi Loan Dạ Nam vào thế giới này, được nhìn thấy ánh sáng lần đầu tiên liền nhìn thấy được người con gái này.

Tả Bạch Huyên.

Đập vào mắt cô là hình ảnh một gương mặt vô cùng xinh đẹp, dường như là một tác phẩm nghệ thuật điêu khắc xuất sắc, không hổ là nữ chủ, nhan sắc đều có thể khiến người mê đảo đến như vậy.

Đặc biệt là đôi mắt đào hoa kia, ngay lập tức thu hút sự chú ý của Loan Dạ Nam. Đỏ rực, đang ầng ậng nước mắt, trong lòng cô như có một chú mèo nhỏ đang dùng móng vuốt mềm mại, nhỏ bé của mình mà cào cào.

Đôi môi hồng nhạt dường như được phủ bởi một lớp sương sớm, căng mọng mê người, khóe miệng lâu lâu lại phát ra một ít âm thanh nức nở, mềm yếu.

Cùng lúc này còn có một chút vị hương thảo chui vào xoang mũi.

Không, nói đúng hơn là, vị hương thảo này không hoàn toàn là xoang mũi ngửi được, mà là,...

Dường như mỗi một ngóc ngách của từng tế bào trong cơ thể đều có thể cảm nhận được hương vị dễ chịu này.

Hương thảo như là lông chim mềm nhẹ, dịu dàng mà vây quanh ở trên người.

Lại có thể cảm nhận được, vị trí phía sau cổ đang là nơi được cảm nhận đến nhiều nhất.

Loan Dạ Nam nhớ tới giả thiết về thế giới ABO mà cô đã từng đọc.

Một bộ phận nhỏ nhân loại ở quá trình dậy thì, sẽ ở trên cơ sở giới tính chung là nam và nữ lại tiếp tục phân hóa một lần nữa tạo thành Alpha và Omega

Những người không phân hóa với phân hóa thành Beta, như là trời cao lựa chọn ưu ái có thể tự do tìm bạn đời thích hợp, nhưng cũng có không ít khuyết điểm tồn tại.

Alpha cùng Omega sẽ phân hoá ra tuyến thể, có thể phát ra tin tức tố, cũng sẽ bị tin tức tố khống chế.

Cũng giống như hiện tại vậy, cho dù Omega có sợ hãi như thế nào đi chăng nữa, có không tình nguyện hay chán ghét như thế nào, thì đều là đối Alpha mời gọi, dẫn dụ mà phát ra tin tức tố.

Mà Loan Dạ Nam là một cái Alpha, từ đáy lòng nhịn không được mà sinh ra một cảm xúc kỳ lạ, có suy nghĩ muốn đem người chiếm cho riêng mình, vị trí ở sau cổ cũng mãnh liệt, sôi nổi mà phát ra thứ gì đó.

Cô khẽ nhíu nhíu mày một chút, là một người kinh doanh, không thích nhất là loại cảm giác cơ thể mất đi khống chế như thế này, tức giận mà cố gắng kiềm chế lại bản thân, tiếp tục đánh giá cô gái nhỏ dưới thân.

Một cô gái nhỏ xinh đẹp lại gầy yếu, nhìn qua có vẻ vô cùng dễ bị ức hϊếp. Thân thể đang không ngừng run rẩy, vẻ mặt bất lực mà phát ra tín hiệu cầu cứu.

Nhưng mà, làm gì có ai có thể tới cứu cô bé này đâu?

Các cô đang ở trong một gian phòng ngủ, hoàn toàn là không gian riêng, trong phòng lại không có người thứ ba.

Loan Dạ Nam hơi nới lỏng tay ra một ít.

Cô gái nhỏ liền mãnh liệt mà giãy giụa.

Sự vùng vẫy này khiến cho trong không khí vị hương thảo càng đối với tuyến thể của một Alpha như cô càng bị kí©h thí©ɧ đến.

Loan Dạ Nam đối với thân thể Alpha như thế này cũng có chút xa lạ, cái loại cảm giác như có như không cào ngứa, nhẹ nhàng mà chạm vào ở phía sau cổ lại dường như là cào thật mạnh ở trong lòng.

Trái tim không ngừng rung động, từng thớ cơ của toàn cơ thể cũng bắt đầu ngày càng căng chặt.

Cô gái nhỏ dường như đã nhận ra sự biến đổi của ngươi phía trên, giọng nói đều phát đang run sợ, đứt quãng mà nói: “Loan Dạ Nam, cô, cô không thể vi phạm ước định.”

Loan Dạ Nam không có trả lời, chỉ là di chuyển thân thể đang không thoải mái xích qua một bên.

Áo khoác da trên người có đính các loại đinh tán trực tiếp chạm vào da thịt non mịn của cô gái nhỏ.

Lạnh lẽo, đau đớn kí©h thí©ɧ đến, khiến cho Tả Bạch Huyên khẽ rên lên một tiếng, mắt đào hoa đang mang theo sự đáng thương cùng khẩn cầu nhưng sâu bên trong lại cất giấu sự tức giận cùng hận thù.

Nhưng càng giấu những suy nghĩ thật sự vào sâu trong lòng, càng dễ dàng kí©h thí©ɧ du͙© vọиɠ muốn chinh phục của người khác.

Loan Dạ Nam híp mắt chăm chú mà quan sát cô gái nhỏ nhắn có vẻ trói gà không chặt này, lại không có sức sát thương, lại dễ bị ức hϊếp.

Tiếp theo, cô nên làm gì bây giờ?

Chỉ thấy trên gương mặt đơn thuần kia dần dần bị nhiễm sắc dục, mùi hương thảo cuồn cuộn không ngừng tràn ra từ phía sau cổ.

Loan Dạ Nam tâm tư vừa động, rất có hứng thú mà cúi xuống bên cổ của cô gái nhỏ, thật mạnh mẽ mà hít vào một hơi.

Thân thể của cô gái nhỏ cũng vì vậy mà càng run rẩy nhiều hơn.

Sau cổ cô, tuyến thể đang sưng to đã trở nên có chút ướŧ áŧ, như là mới vừa tô lên một lớp son dưỡng môi trong suốt, lại như là phun ra một tầng thơm ngọt mật ong.

Loan Dạ Nam cũng bắt đầu thở dốc một chút. Chỉ là hít sâu một hơi, cả người liền sinh ra một loại thoải mái không thể diễn tả bằng lời. Vị trí sau cổ lại xuất hiện càng nhiều biến hóa hơn nữa.

Cùng với sự thở dốc ngày càng gấp rút, tuyến thể cũng bắt đầu phát ra tin tức tố.

Trong không khí ngay lập tức tràn ngập vị cay nồng.

Dưới thân, cô gái nhỏ vẫn không ngừng giãy giụa, quay đầu nhìn thẳng vào ánh mắt của Loan Dạ Nam, cố gắng đè ép đi sự run sợ, nói ra được một câu hoàn chỉnh: “Tôi còn là,... vẫn là sinh viên năm tư,... năm nay là có thể tốt nghiệp rồi, tôi muốn thuận lợi mà tốt nghiệp, hiện tại,... hiện tại không thể sinh em bé được. Cầu xin cô.”

Cả người tỏ ra vô cùng đáng thương, chỉ có trong đôi mắt đang cất giấu đi sự tinh xảo cùng giảo hoạt, ngụy trang để che đi sự thù hận cùng phẫn nộ, ở trong sự nhu nhược lại cất giấu một tia sát ý.

Giây tiếp theo Loan Dạ Nam liền nghiêng đầu nhìn thoáng nhìn một vật sáng bóng, ở dưới gối nằm của cô gái nhỏ, lộ ra một góc kéo..

Thì ra nữ chủ đối với việc cắt đi tuyến thể của tra A đã có ý định từ sớm như vậy.

Cô gái nhỏ này, thế nhưng lại làm cho cô nhớ tới chính mình lúc trước, luôn cố gắng, ra sức vùng vẫy mà cố thoát ra khỏi đám bùn lầy nhơ nhớp.

Khóe miệng Loan Dạ Nam nhịn không được mà khẽ cong lên, lộ ra một tia ý cười.

Hắc hóa sao? cũng thật đáng mong chờ.

Bởi vậy Loan Dạ Nam liền sinh ra một ý định muốn đào tạo đóa hoa trong trắng muốt, mềm mại này, cũng muốn đợi đến khi bông hoa đã hoàn toàn nở rộ, diễm lệ,...sẽ đích thân mà ngắt lấy.

Càng là kí©h thí©ɧ, liền càng thú vị.

Cô dùng ngón trỏ lau đi nước mắt trên đóa hoa kia, ngón út thuận thế câu lấy chiếc kéo đang ở dưới gối, hơi dùng một chút lực, liền xoa đến bên gáy của đóa hoa trắng nhỏ, đồng thời đem cây kéo kia hoàn toàn lấy ra ngoài.

“Xem ra, đối với tuyến thể của tôi, em là vô cùng tò mò cùng hứng thú nhỉ, nếu không ngại tôi có thể dạy cho em cách xử lý nó như thế nào!”

Cảm giác lạnh băng lại bén nhọn khẽ xẹt qua cổ, so với lúc nãy đinh tán trên áo khoác da càng khiến người giật mình, càng kí©h thí©ɧ.

Cả người Tả Bạch Huyên bỗng dưng trở nên cứng còng, đôi mắt trợn tròn, mọi suy nghĩ đều như bị đình trệ.

Hết Chương.

----dịch giả có lời muốn nói----

Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ nhá.