Chương 7

Anh sửng sốt, giống như không đoán được rằng tôi sẽ nói như thế.

Anh hơi vội vàng giải thích: "Nàng đừng hiểu lầm, là ta chưa nói rõ, chỉ tạm thời cho nàng ta một danh phận thôi, chờ sinh con xong, ta lập tức hòa ly, ta cam đoan sẽ không phát sinh quan hệ vợ chồng thật sự với nàng ta."

Tôi im lặng một lúc.

Lời này của anh cũng nằm ngoài tầm dự đoán của tôi.

"Cho nên là do Hoàng thượng bảo ngài làm vậy sao?" Tôi hỏi anh.

Anh gật đầu: "Xem như là vậy đi, Tần gia là công thần lập quốc, trung lương (trung thành thẳng thắng) nhiều đời, cũng vì vậy mà ta cùng Hoàng thượng không muốn chuyện mất mặt của Tần gia bị truyền ra ngoài, cũng không muốn tổn hại đến thai nhi trong bụng nàng ta, dù sao thì con nối dòng của Tần gia vốn thưa thớt, đây chỉ là kế sách tạm thời."

"Quyền lợi sau này thì sao?" Tôi hỏi anh, tôi không tin loại người đi một bước tính trăm bước như bọn họ lại không lo lắng chuyện sau này.

"Sau này đứa bé sẽ được nhận làm con thừa tự của huynh trưởng nàng ta - người vốn bị thương vì chiến tranh nên không thể có con, sau đó ta sẽ hòa ly cùng nàng ta, tìm cho nàng ta một người chồng tốt."

"Không thể chọn người khác sao?"

Anh do dự nói: "Để có thể xứng đôi với thân thế, hơn nữa còn có thể giữ bí mật cho quốc gia, thật sự rất khó kiếm ai khác thích hợp hơn."

Tôi gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.

Cuối cùng Tần Minh Nguyệt tái giá, địa vị phu quân tương lai của cô ta cũng sẽ không quá thấp, thậm chí có thể còn được ưu ái hơn.

Dù sao thì thân phận phụ nữ sinh con đã hòa ly còn đỡ hơn giả làm cô gái còn trong trắng, có thể bị nhà chồng tương lai phát hiện bất kì lúc nào.

Tất cả mọi chuyện đều là suy nghĩ cho danh dự của Tần gia và Tần Minh Nguyệt.

"Nàng đồng ý rồi sao." Trong mắt anh lộ vẻ mừng rỡ.

Tôi lắc đầu: "Không, những điều này cũng không thể làm cho tôi thay đổi ý nghĩ muốn hòa ly của mình."

Việc này không liên quan đến thái độ của anh, mà liên quan đến tính mạng của tôi.

Để tôi sống bên cạnh Tần Minh Nguyệt ác độc, tôi làm sao còn mạng để sống.

Ánh mắt anh hiện lên vẻ mất mác.

"Vì sao, chỉ là một danh phận."

"Chẳng lẽ, nàng cũng chỉ vì danh phận gả cho ta mà chưa từng động lòng yêu ta chút nào sao?"

Yêu à? Tôi cười khổ.

Tình cảm của tôi như loài ốc sên vậy, vừa chậm chạp vừa lưỡng lự.

Bất cứ khi nào cảm nhận được sự nguy hiểm, tôi lập tức thu mình vào vỏ ốc không chịu ra.

"Yêu không phải là lí do để ta nhượng bộ chịu uất ức."

Anh bình tĩnh nhìn tôi một lúc lâu: "Chuyện này thực sự làm cho nàng uất ức đến vậy sao?"

Tôi nhìn lại anh: "Trên thế giới này còn một loại uất ức khác, nó tên là chàng cho rằng uất ức của ta không phải là uất ức."

Anh không nói gì nữa, chỉ như xác nhận điều gì đó trên mặt tôi mới xoay người rời đi.

Buổi tối, anh trở về rất khuya.

Anh lại ôm tôi từ phía sau.

Anh hẳn là đã tắm rửa qua rồi, nhưng vẫn không thể che dấu được mùi rượu trên người.

Anh thì thào bên tai tôi: "Trầm Duyệt Duyệt, chúng ta không hòa ly nữa, có được không?"

Trong bóng đêm mi mắt tôi run rẩy, không trả lời.

Anh lại tiếp tục nói: "Chuyện của Tần Minh Nguyệt ta sẽ nghĩ biện pháp khác xử lý."

"Hôm nay là do ta không tốt, không đem cảm nhận của nàng đặt ở vị trí đầu tiên."

"Ta đã quen dùng lý trí rồi, cách xử lí một số việc còn không phù hợp về tình, nếu ta làm không đúng, nàng có thể nói cho ta biết được không, ta sẽ cố gắng hết sức để sửa, nhưng mà nàng có thể đừng, đừng dễ dàng nhắc đến chuyện rời đi nữa được không."

"Trầm Duyệt Duyệt, nàng biết không, sau đêm hôm đó, ngày nào ta cũng phái người nhìn chằm chằm nàng, như người bị trúng tình cổ, từng giây từng phút ta đều muốn biết tất cả mọi chuyện của nàng, mãi đến khi nghe nói nàng muốn bỏ đi, ta mới giật mình nhận ra, ta đã thích nàng rồi, thì ra thích một người sẽ có cảm giác sợ mất đi người đó như vậy."

"Ta cũng là lần đầu tiên yêu một người, có lẽ ta đã làm không tốt, nhưng mong nàng cho ta một cơ hội trưởng thành hơn, được chứ."

Editor: huhu, hai nói dị ai mà nỡ từ chối hai :((((

Hơi nóng dâng lên khóe mắt tôi.

Thì ra, tại thế giới lạ lẫm này, cũng có người quan tâm đến tôi.

Thì ra anh chỉ là không biết yêu, chứ không phải không yêu.

Tôi xoay người lại ôm anh.

Anh cũng ôm chặt tôi, tinh tế hạ nụ hôn.

Tôi có thể cảm nhận được, giờ phút này, anh đối đãi với tôi như châu ngọc trong bảo khố.

Tình cảm này, xuất phát từ sự chân thành trong lòng.

Cho nên, tôi quyết định cho anh một cơ hội.