🖼️ Chương này có nội dung ảnh, vui lòng xem trên
Phiên bản đầy đủ Chương 2
Đợi đến lúc bên trong chỉ còn có hai người chúng tôi.
Giang Yến hỏi.
"Đòi tiền hay là muốn danh phận."
Tôi sợ hãi hỏi anh ta: "Danh phận gì."
Anh chau mày: "Thϊếp còn chưa đủ?"
Lòng tôi rủa thầm: [Đủ cái đầu anh, để tôi làm thϊếp, sau này còn có thể bỏ trốn trước đống quy củ ở đây à? Anh nói hay lắm, lần sau đừng nói nữa]
Vì thế tôi kiên định nói: "Muốn tiền."
Nét mặt anh ta thoáng sững sờ, sau đó lập tức trầm xuống.
"Nếu nàng không muốn, sao đêm qua còn. . ."
Tôi nghẹn họng, này phải trả lời sao giờ, có thể nói thật sao.
Cho nên tôi chỉ có thể trả lời anh ta: "Nếu không thì ngài cứ cho rằng tôi là vì tiền đi?"
Quả nhiên sau khi nghe xong, sắc mặt anh ta càng đen hơn.
Bỏ lại câu "Bất cứ lúc nào cũng có thể đến phủ Thừa Tướng lãnh bạc." rồi phất tay áo bỏ đi.
Tôi cũng vội vàng thu dọn chút đồ vật này kia, nhanh chóng rời khỏi phủ Tướng quân.
Ngay cả tiền công cũng không thèm lấy, dù sao cũng chả được bao nhiêu.
Lúc trước nguyên chủ mỗi tháng đều gửi tiền về nhà, thỉnh thoảng còn ứng tiền trước, căn bản không có dư được bao nhiêu.
Về thân thế của nha hoàn xui xẻo này, mẹ đẻ của cô ấy vì khó sinh mà mất, từ nhỏ đã phải chịu cảnh mẹ kế cay nghiệt làm khó.
Lúc mười tuổi, vì cha của nguyên chủ thiếu tiền ăn học nên cô bị bán vào phủ Tướng quân làm nha hoàn, một lần ký khế ước bán thân là mười năm.
Mà kỳ hạn mười năm đã đến, hôm qua đã giải trừ khế ước bán thân, chỉ đợi hôm nay thanh toán tiền công là có thể trở về nhà, không nghĩ tới lại xảy ra biến cố như vậy.
Cũng không biết nguyên chủ đã đi đâu, có thể ở thế giới của tôi không?
Nếu thật là vậy, tôi cũng chỉ có thể chia buồn cùng cô ấy, bởi vì ngoại từ Hoa Bối* ra thì tôi chẳng có gì để thừa kế cả.
*Hoa Bối là một app tương tự như thẻ tín dụng ở Trung Quốc.
Dựa theo trí nhớ, tôi về căn nhà ở ngoại ô của nguyên chủ.
Người trong nhà đối xử với tôi rất nhiệt tình.
Nếu không phải nhớ lại những việc mà họ đã làm với chủ nhân cơ thể này.
Tôi xém chút nữa đã coi họ là người nhà rồi.
Bị bán mười năm, thời thanh xuân tươi đẹp của nguyên chủ đều đã lãng phí trôi qua, giờ cô đã trở thành "gái lỡ thì."
Tôi lặng lẽ giấu hai trăm lượng bạc lấy được từ phủ Thừa tướng đi.
Khoản tiền này tuy không thể làm cho tôi giàu có.
Nhưng nó cũng đủ để tôi sông ấm no cả đời.
Đây cũng chính là tiền vốn khởi nghiệp của tôi.
Ai cũng đừng mong đυ.ng tới.
"Hội người nhà" vẫn giằng co đối xử tốt với tôi hơn một tháng.
Mãi cho đến hôm ấy, tôi nữa đêm đi vệ sinh thì nghe được đoạn nói chuyện của cha và mẹ kế.
Thì ra là họ tính đưa tôi cho một gã thái giám!
Bán nguyên chủ một lần lấy tiền mười năm còn chưa đủ, bây giờ còn muốn bán lần thứ hai.
Tôi có thể xông vào đá chết họ không.
Nhưng cúi đầu nhìn thân hình gầy yếu của bản thân.
Thôi bỏ đi, tốt hơn hết là tôi nên bỏ trốn.
Sáng hôm sau, tôi ra ngoài chuẩn bị đồ nghề bỏ trốn.
Việc đầu tiên là phải đi đặt xe cùng xác định lộ trình.
Việc thứ hai là mua một nha hoàn đi, một mình sợ lắm.
Đi chợ mua nha hoàn, tôi nhìn trúng một tiểu cô nương nhìn có vẻ thật thà chất phác.
Mẹ mìn* còn nhiệt tình mà giới thiệu một lúc.
*Mẹ mìn: bà buôn người.
Tôi trừng mắt nhìn bà ta hỏi: "Cô bé kia tên gì."
"Nó họ Trình, tên chỉ có một chữ Tử, Tử trong hạt cải dầu*"
*Hạt cải dầu tiếng trung là 菜籽, mà tên của của chị kia là Trình Tử (程籽).
Vậy mà lại là Trình Tử!
Tôi đang muốn hỏi lại thì đột nhiên có tiếng cồng vang lên.
* là cái này nè
Một người mặc binh phục lớn tiếng nói:
Phụng thiên thừa vận, Hoàng đế chiếu viết: Thái tử ra đời, đây là điểm lành trời ban, mang phúc cho chúng sinh, chiếu theo thứ tự hoàng thất, ban tên Dục Trạch. . .
Một cơn choáng váng đánh úp lại, tôi suýt tí nữa thì ngất.
Thái tử Dục Trạch, nha hoàn Trình Tử.
Trời ạ, thì ra không đơn giản chỉ là xuyên qua, tôi đây là xuyên vào trong một quyển tiểu thuyết.
Chẳng qua là thời gian xuyên qua quá sớm, nhóm nhân vật chính còn chưa lớn lên.
Theo nội dung cuốn tiểu thuyết thì nam chính là Thái tử.
Nữ chính là con gái của Tần Minh Nguyệt.
Mà nguyên chủ chính là mẹ của nữ phụ độc ác.
Khoan đã, nguyên chủ sinh ra ai?
Như sét đánh ngang tai.
Kinh nguyệt của cơ thể này vẫn chưa đến.
Tôi. . . tôi chắc không phải là đang mang thai đâu nhỉ!
Phải biết rằng trong nội dung cuốn truyện thì nguyên chủ là bởi vì khó sinh mà chết.
Hiện tại tôi thầm nghĩ đậu má.
Nhà này bộ đặc biệt tới nổi có bệnh khó sinh di truyền luôn sao?