Chương 58

Edric vỗ vỗ lưng cho Keiran, thấy cậu thật sự khó chịu thì cũng có phần đau lòng.

Edric thở dài:

"Chúng ta không làm nữa, trở về Rabidegi, tôi tìm cho cậu một bác sĩ tâm lý"

Keiran lắc lắc đầu:

" Tôi cảm thấy đã ổn, không cần thiết tìm bác sĩ tâm lý"

Edric không khuyên nữa, hai bọn họ lái tàu bay trở về.

Keiran nhìn người người tấp nập bên dưới, đầu dựa vào cửa sổ, sau đó quay qua nói với Edric:

" Tôi thật sự muốn bảo vệ nhân loại, không cần là những vị anh hùng vang danh sử sách, chỉ đơn giản là một người chiến sĩ chiến đấu vì lý tưởng đó"

Edric mỉm cười:

" Tôi cũng muốn như thế, tôi sẽ chiến đấu vì con người. Sau này, khi đã lớn tuổi, tôi còn muốn quay về trái đất, quay về cội nguồn của con người, cảm ơn những người đã bị dòng lịch sử lãng quên, những người làm nên lịch sử, những người cùng chúng ta xây dựng thế giới của hôm nay"

Edric sinh ra trong một gia đình quân nhân, những tư tưởng chính trị ấy luôn theo hắn trưởng thành.

Tư Niên và Anzasil đã ăn xong bữa trưa, thì Keiran và Edric mới trở về.

Tư Niên đem há cảo ra hấp cho họ.

Edric vẫn ăn rất ngon, món này lại không cay, Edric cảm thấy đây mới thực là món ăn ngon nhất trên đời.

Edric:

" Mấy năm trước có một loại bánh há cảo, một phần năm cái lên hơn trăm nghìn nguyên tinh, vẫn có người đổ xô mua, chưa chắc đã ngon hơn của cậu"

Tư Niên và Anzasil đều biết đó là bánh bọn họ bán ra.

Tư Niên rất bất ngờ:

" Cả trăm nghìn nguyên tinh sao?"

Edric:

" Vốn dĩ không đắc thế, nhưng mua đi bán lại thì tăng giá như thế đấy, chủ yếu là các nhà hàng lớn tranh nhau mua, họ muốn tìm ra phương pháp chế biến, hiện tại vẫn chưa làm được vị nguyên bản, nhưng món ăn đó ăn đó vẫn rất được ưu chuộng"

Edric ăn nhiều há cảo, nhưng Keiran chẳng ăn được bao nhiêu, hắn cảm thấy rất khó chịu, không ăn vào.

Edric cũng nhận ra, nhưng không biết làm thế nào, nên chỉ có thể đi mua dịch dinh dưỡng cho Keiran, dịch dinh dưỡng không cần ăn nhiều chỉ một ít là đủ.

Sáng hôm sau, Mục sẽ được ra về.

Hắn bị thương không nặng, chủ yếu là trong quá trình điều trị lại tiến cấp, nên lại phải điều trị lại từ đầu.

Keiran lại chán nản:

" Anzasil hai hệ cấp sáu, Edric một hệ sáu, một hệ năm, Mục cũng đã cấp sáu, tôi vẫn cấp bốn, thật là thất bại"

Anzasil đang sắp xếp mấy cái bánh cũng quay qua:

" Đến chiến đấu cậu cũng không dám, thì cấp bốn có thể xem là thiên tài rồi, tôi còn phải hâm mộ cậu đấy"

Keiran không biết Anzasil châm chọc hay khen hắn thật, nhưng vẫn không vui lên nổi.

Anzasil cũng chỉ muốn kí©h thí©ɧ Keiran, hắn không tin Keiran không làm được, chủ yếu vẫn là có dám làm hay không.

Edric cũng biết điều đó, nhưng hắn sợ Keiran ngay cả dịch dinh dưỡng cũng không ăn được, hắn chỉ muốn Keiran ổn định hơn mới tiếp tục.

Nếu là Anzasil, Anzasil đã thả Keiran vào rừng sâu, cho Keiran tự sinh tự diệt, hắn chỉ âm thầm theo sau. Đó là đối với Keiran, còn đối với Tư Niên, Anzasil thật sự cũng lực bất tòng tâm.

Bọn họ đi đến hội quán đón Mục.

Nhưng không thấy Mục, cũng không thấy Lạc Đoàn.

Anzasil đi ra sân huấn luyện hỏi thăm.

Mọi người nói họ đi đến thành nam, không biết làm chuyện gì.

Edric liên lạc với Mục, một lúc sau, Mục mới trả lời:

" Tôi ở thành nam, các cậu nhanh ra giúp đỡ tôi đi"

Mục giọng rất gấp gáp, nói vừa dứt lời đã tắt máy.

Bọn họ cũng đi đến thành nam.

Ngay lúc đến thì cũng nhận được thông báo từ tàu của Lạc Đoàn

Lạc Đoàn nhận thông tin kết nối, mấy câu liền thông báo đủ tình hình:

" Chúng tôi tìm một đứa bé gái, tầm ba tuổi, Mục đã xuống dưới, tôi đang lái tàu tìm"

Keiran nhớ cánh tay đứa bé từ bụng quái thú hôm trước mà cảm thấy lại muốn nôn.

Edric cũng cau mày:

" Hôm trước, tôi và Keiran vừa bắt được một con quái thú cấp hai, trong bụng nó có một đứa bé, hôm nay lại mất tích thêm một đứa trẻ ở đây"

Lạc Đoàn:

" Dạo gần đây, mất tích không ít, chính phủ cũng đã ra tay, nhưng vẫn không giải quyết kịp thời"

Tư Niên bỗng nhiên hỏi:

" Là cô bé Ánh Dương đó sao?"

Lạc Đoàn:

" Đúng thế"

Anzasil đang muốn quay lại dụ Tư Niên ở nhà, hải cẩu nhỏ của hắn cũng chỉ gần hai tuổi thôi, sẽ bị bắt đi mất. Nhưng nghe tên "Ánh Dương" liền biết không thể được, không chỉ Mục, mà cả Tư Niên cũng rất thích nhắc về cô bé nhỏ nhắn, đáng yêu đó.

Edric, và Keiran đang đợi chỉ huy từ Anzasil, việc này dần đã trở thành điều hiển nhiên.

Anzasil:

" Keiran ở lại lái tàu, tìm cùng Lạc Đoàn. Tôi và Tư Niên, Edric sẽ xuống tàu tìm."

Keiran biết vì hắn không gϊếŧ được quái thú, nên nhiệm vụ mà hắn giành được hiện tại là nhẹ nhàng, và an toàn nhất.

Không ai phản đối, nên cứ tuân theo lệnh hiện tại của Anzasil.

Đối với Anzasil thì việc Tư Niên theo bên cạnh hắn, thì là an toàn nhất, quái thú này chỉ bắt trẻ con, không phải không có lý do. Keiran lại hệ phong, tàu nếu có xảy ra những vấn đề tương tự chuyện hắn và Mục gặp phải, thì cũng dễ dàng nhảy xuống.

Edric thất thích rừng rậm, nên xung phong đi vào rừng.

Anzasil lại dẫn Tư Niên đi về khu trống trãi, nhiều đá hơn.

Anzasil dặn dò:

" Có thiếu nữ nào xinh đẹp ra dụ dỗ, cậu đừng có đi theo đấy"

Edric "hừ" một tiếng khinh thường, sau đó đi mất.

Tư Niên đánh vào tay hắn:

" Lúc này mà anh còn đùa giỡn"

Anzasil:

" Chủ yếu vẫn là nhắc nhở Edric, có khả năng cao không phải do quái thú, mà do tinh thú, hoặc dị năng giả nào đó có dị năng ảo ảnh làm ra"

Anzasil vừa dùng đồng thời hai dị năng thổ và phong đi tìm người.

Tư Niên cũng hỗ trợ các định tình huống xung quanh, đi được một lúc Tư Niên nói:

" Chắc chắn khu vực này, từng được dựng ảo ảnh, khoảng vào bốn ngày trước."

Anzasil nghe được liền đổi hướng.

Anzasil liên lạc lại với Mục. Nhưng Mục không nhận tín hiệu liên lạc, Anzasil cau mày, liên lạc lại với Edric, bảo hắn chú ý tình hình.

Một lúc sau, Mục chủ động liên lạc lại, Mục giọng có vài phần gấp gáp:

" Các cậu thế nào rồi? Tôi vẫn còn chưa tìm ra bé trai kia"

Anzasil:

" Chúng tôi cũng vẫn chưa tìm ra, hay cậu định một mình giành hết phần thưởng đây, truyền tín hiệu như thế lại không nghe được"

Mục giọng tức giận:

" Cậu thế nào lại nói như thế, gió lớn tôi không chú ý đến tính hiệu"

Anzasil:

" Ai tin được? Hay có thông tin mà muốn giấu diếm đây, tôi mà tìm được trước, cậu đừng mong tôi chia thưởng"

Mục ngắt kết nối.

Tư Niên liên lạc với Keiran:

" Nơi nhiều gió là nơi nào thế?"

Keiran điều khiển tàu bay lên cao, mở cửa sổ, một lúc sau liền trả lời:

" Bên kia núi đá gió rất lớn"

Anzasil:

" Cậu đến đón Edric, chúng tôi qua trước. Mục có thể bị khống chế, các cậu cẩn thận"

Anzasil cũng liên lạc với Edric báo tình hình.

Anzasil vừa nắm tay Tư Niên di chuyển, vừa dặn dò:

" An toàn của em rất quan trọng, em có chuyện gì, anh sẽ phát điên mất"

Anzasil dùng lý trí đánh giá khả năng xấu nhất có thể phát sinh.

Qua núi đá, quả nhiên gió rất lớn, có lẽ núi đá đã chặn lại rất nhiều cơ gió muốn qua bên kia.

Tư Niên:

" Ở đây không từng đươc tạo ảo ảnh"

Anzasil dẫn Tư Niên đi dọc theo bờ đá:

" Em chú ý, ảo ảnh có lẽ rất nhỏ, chỉ đơn giản là chặn lại lối vào. Trong núi này, có rất nhiều chỗ trỗng"

Đi một lúc lâu, đếm khi cả Edric và Keiran đuổi đến.

Lạc Đoàn không tham gia, Anzasil nhờ hắn phải về làm việc với chính quyền, ổn định hội quán, và chú ý cả tiệm bánh.

Anzasil sợ có kẻ xấu tạo dựng tình huống, dương đông kích tây, đến hiện tại Anzasil vẫn chưa khái quát được tình hình. Nếu người khởi xướng không phải là Mục thì có lẽ Anzasil cũng sẽ không mạo hiểm như vậy, hắn thậm chí đến lúc Mục bị bắt, mới xác định kẻ sau màn là người.

Số lượng bao nhiêu? Năng lực thế nào? Mục đích? tất cả Anzasil đều chưa có cơ sở dự đoán, chuyến đi này quá mạo hiểm, nếu là những đồng đội vừa quen được một tháng, Anzasil chắc chắn sẽ chọn bỏ lại.

Anzasil vẫn luôn nắm chặt tay Tư Niên, lần thứ ba dặn dò:

" Cẩn thận, đứng cạnh anh, nguy cấp không cần giấu diếm bất kỳ điều gì"

Quang dị năng của Tư Niên đã cấp ba, tuy không cao, nhưng vì nó là quang dị năng nên cũng không thể yếu.

Edric đi đến:

" Các cậu còn thông tin nào về Mục nữa không?"

Tư Niên lắc đầu:

" Vẫn không có, chúng tôi đang tìm đường vào núi đá này"

Keiran:

" Anzasil không thể mở ngay được đường sao?"

Edric:

" Câu ấy không muốn đánh rắn động cỏ, chẳng biết đối thủ của chúng ta như thế nào, làm sai là hiến mạng cả tổ đội"

Anzasil không nhiều lời, chỉ dặn lại mọi người tập trung.

Gió càng lúc càng lớn, trời cũng ngày càng nhiều mây đen.

Đi một lúc lâu, Anzasil dừng lại, hắn nhìn chăm chú vào một vách đá.

Tư Niên thấy thế liền lên tiếng:

" Không có ảo ảnh"

Anzasil lắc đầu, ra dấu mọi người im lặng.

Một lúc sau, hắn thả lỏng hơn.

Anzasil lại dẫn mọi người đi ngược lại, đến một vách đá thẳng đứng, liền lấy chân đá đá nó vài cái, sau đó dùng dị năng biến nó trở thành một cái cầu thang.

Anzasil:

" Chúng ta đi lêи đỉиɦ núi"

Mọi người rất tin tưởng, không ai nói gì, đều nhất nhất làm theo.

Lên cầu thang đỡ mất sức hơn việc leo núi rất nhiều, vừa lêи đỉиɦ núi, gió càng mạnh, Tư Niên cảm thấy mình sắp bị thổi bay.

Keiran điều hòa lại gió xung quanh bọn họ.

Keiran rất thích gió, gió l*иg lộng nơi này khiến tinh thần hắn trở nên tốt hơn.

Edric bình tĩnh từ đỉnh nhìn núi nhìn xuống rừng xanh, đã rất lâu rồi hắn không có cảm giác như vậy, cả cơ thể đều hưng phấn, có gì đó trong lòng hắn đang đánh trống vang dội.

Anzasil:

" Các cậu kiềm chế bản năng, đừng kích động quá, phải chú tâm, cẩn thận, không hăng máu, liều lĩnh."

Tư Niên:

" Nơi này có nơi nào không ổn sao? "

Anzasil chỉ vào vài bông hoa dại:

" Phấn hoa đó có tác dụng kí©h thí©ɧ chiến sĩ, nó được dùng để "hỗ trợ" các chiến sĩ mới thực chiến, giúp chiến sĩ trở nên mạnh mẽ, gan dạ hơn"

Keiran:

" Tôi phải hái về"

Anzasil:

" Nó chỉ có tác dụng vài lần đầu với những người có ít kinh nghiệm thực chiến, tôi nghĩ cậu tự quen với chiến đấu sẽ có ý nghĩa hơn đấy"