Tải app Android hoặc iOS để đọc truyện nhanh hơn

Hỗ trợ: Fanpage TruyenHD

Xuyên Đến Tinh Tế Trở Thành Hải Cẩu Nhỏ Được Yêu Chiều

Chương 165

« Chương TrướcChương Tiếp »
Trong một nơi xa ngã của những kẻ giàu có, Edric đang nằm dài trên ghế, bên cạnh là ly visy đã cạn cùng một trái masi.

Một người bạn đi đến chỗ Edric trêu đùa:

"Hôm nay chơi lớn thế? Nếu không phải quá hiểu cậu, tôi còn nghĩ cậu thất tình"

Edric không trả lời chỉ khẽ cười một tiếng.

"Chiều nay không phải cậu có tiết sao?"

Edric lắc đầu, hắn không say, hắn chỉ cảm thấy mệt mỏi và bất lực.

Lại thêm mấy người nữa đến bắt chuyện nhưng vẫn không làm Edric có hứng thú.

Đến khi Anzasil đến, mới có thể lôi hắn ra khỏi quán bar kia nhưng Anzasil lại dẫn Edric vào một hộp đêm khác.

Anzasil:

"Cậu trốn trong đó bao lâu rồi?"

Edric:

"Bốn ngày"

Anzasil:

"Cậu cứ định trốn như thế?"

Edric lạnh lùng nói:

"Tôi đang cho cậu ấy cơ hội trốn, cho cậu ấy thời gian tự do cuối cùng"

Anzasil đưa cho Edric một chai nước thật tâm khuyên nhủ:

"Đúng vậy, giam cầm trong tay lại mới an tâm nhưng giam cầm cũng có nhiều cách giam cầm, đừng cố chấp với cách cực đoan nhất"

Edric:

"Không phải người nào cũng ngoan ngoãn như bé con nhà cậu"

Anzasil:

"Tất nhiên cậu không thể giam cầm cậu ta theo cách của tôi, nhưng mà cậu nghĩ thử xem có biết bao nhiêu cách"

Edric:

"Quyền lực? Kế ước? Dù trực tiếp hay gián tiếp đóng một vở kịch để lừa cậu ấy thì thứ có được sau cùng vẫn thế thôi, cậu ấy đều toàn tâm toàn ý, vậy không bằng cứng rắn một lần"

Anzasil:

"Cậu ấy không yêu cậu? Cậu ấy không yêu cậu thì làm cậu ấy yêu cậu đi, có biết bao nhiêu cách chứ"

Edric:

"Không, cậu ấy yêu tôi. Chỉ là có những thứ cậu ấy không thể bỏ được. Trách nhiệm. Keiran của tôi là một người vô cùng có trách nhiệm, tôi cũng không muốn cậu ấy từ bỏ bản thân mình, vậy thì để tôi đóng vai ác"

Anzasil nghe thấy thế mà lại cười:

"Trẻ con thật, thiếu kiên nhẫn"

Anzasil mở quang não ra xem camera trong nhà, thấy Tư Niên đang nằm ăn hạt mục hoàng và xem tivi vui vẻ liền nở một nụ cười dịu dàng, sau đó nói với Edric:

"Sau này mấy cậu sẽ cảm thấy mấy cậu thật buồn cười. Cậu tiếp tục nằm ở hộp đêm này chờ thời gian trôi đi, tôi còn phải đi tìm một tên trẻ con khác"

Edric thật không hiểu Anzasil đem mình từ nơi đàn đúm này sang nơi đàn đùm khác để làm gì, nhưng hắn cũng không cản Anzasil rời đi.

Nhìn Anzasil vừa xem quang não vừa cười ngốc ngốc khiến Edric hơi ghen tị.

- -----------

Mục đã xin nghĩ đến ngày thứ năm, Anzasil không hỏi đến một lời, Mục cũng không giải thích.

Hắn đã đi đến một số tinh cầu, tìm kiếm những thứ hiện hữu trong giấc mơ kỳ lạ.

Có những thứ vẫn còn tồn tại, có những thứ đã hoàn toàn biến mất.

Hoành Chánh phát triển hơn trong giấc mơ rất nhiều, những thứ thuộc về thần bây giờ người dân đều có thể sử dụng.

Mục đi đến cái miếu nhỏ giữa lòng hồ ngày trước nhưng không còn thấy hòn đá thần đã cắn nuốt rất nhiều năng lượng của hắn trong mơ, mà ở đó chỉ có một bức tượng ngọc.

Sau cùng, Mục lại đến tinh cầu F410, tinh cầu này vẫn là một tinh cầu hoang vô danh, không dễ để xác định vị trí.

Khi Mục đến, tinh cầu vẫn đang ở thời điểm tờ mờ sáng, rừng cây vẫn rậm rạp. Mục đến con suối nhỏ, tìm cái hang động hắn từng ngủ, nhìn quanh chứng thực những thứ đang tồn tại. Mục đã rút được kinh nghiệm nên đã lên kế hoạch tránh né cái cây cổ thụ bắt sinh vật kia, nhưng sao cùng vẫn lạc trong ảo cảnh.

Mục không nhịn được muốn chửi thề hai tiếng, sau khi hắn lang thang hai giờ liền quyết định trở về tàu không gian quân đội.

Không ngờ rằng trên tàu không gian của hắn lại có một bóng người.

Mục khẳng định mình chỉ đơn thân độc mã đến đây.

Người kia còn vô cùng hống hách ngồi ghế phía sau và hút thuốc.

Mục đứng ở cách tàu không gian khoảng mười mét im lặng đánh giá, một lúc sau cửa sổ tàu được mở ra, khói thuốc tràn khỏi tàu, nương theo chút ánh sáng của mấy tán cây phát quang bên ngoài mà lan tỏa.

Mục thả lỏng đi đến:

"Ngài hút thuốc sao không bật thiết bị lọc không khí chứ?"

Anzasil:

"Tôi không hút thuốc"

Mục:

"Tôi sẽ không mách lại với Tư Niên đâu, ngài đừng lo"

Anzasil:

"Tôi không hút thuốc"

Mục cam chịu:

"Được rồi là tôi hoa mắt. Sao ngài lại đến tinh cầu hoang này thế?"

Anzasil cau mày, cầm điếu thuốc trên tay rít thêm một hơi mới đưa nó lại cho Mục:

"Ai bảo với cậu nơi này là tinh cầu hoang? Tôi đã mua lại nó"

Mục quen thuộc leo lên ghế lái:

"Ngài đến đây tìm tôi?"

Mục không hề nghi ngờ việc Anzasil có thể nắm rõ được vị trí của mình.

Anzasil tự nhiên sai bảo:

"Đằng trước rẻ trái, cái cây cản đường là ảo ảnh"

Mục thấy Anzasil không trả lời liền yên lặng lại tàu theo chỉ dẫn.

Phía sau, Anzasil đang xem quang não, trên màn hình là hải cẩu nhỏ đang làm trò trước camera, Anzasil thấy cậu cứ đi vài vòng là lại gõ gõ camera liền liên lạc với Tư Niên.

Cả hai ngọt ngào dỗ dành nhau, chẳng ai quan tâm một người cô đơn ngồi phía trước.

- ----------

Edric đang thảnh thơi cầm quang não xem ảnh của Keiran giữa một hộp đêm náo nhiệt. Anh Edric đã gọi hắn về mấy lần nhưng Edric bảo mình phải nghỉ một tháng để tìm bạn đời về ra mắt gia đình thì anh hắn không quan tâm nữa.

Anzasil rời đi không bao lâu liền có một cậu thiếu niên đi đến gần hắn.

Edric đánh mắt sang nhìn cậu ta một cái, nhìn thấy trên áo hắn có một bông hoa hồng đỏ liền chán ghét:

"Tránh xa khỏi tôi"

Cậu thiếu niên khó xử nói:

"Là thiếu tướng Anzasil gọi em đến đây phục vụ ngài"

Edric lúc này mới buông quang não xuống, nghiêm túc nhìn qua, sau đó ra hiệu cho cậu ta lại gần, dùng hai ngón tay xoay xoay mặt cậu ta một lúc, vừa lạ mà cũng vừa quen.

Nhưng Edric thật sự không có hứng thú, hắn chỉ muốn nằm yên một chỗ xem ảnh của Keiran:

"Biến đi"

Cậu thiếu niên ra vẻ hoảng loạn đứng lên lùi về sau, trong lúc muốn xoay người lại vấp phải cạnh bàn ngã lên người Edric, đồng thời làm cái áo mỏng manh trên người rơi xuống, để lộ làn da nõn nà mềm mịn cùng với một dáng người tiêu chuẩn.

Zidi rất tự tin, biết bao kẻ đã bị thân thể này mê hoặc.

Edric không có lấy một phản ứng.

Zidi cảm thấy Edric không tức giận đuổi mình đi như vừa rồi đã là một sự thành công, cậu đặt một cánh tay lên l*иg ngực của Edric, như thể muốn mượn lực đứng dậy, cũng như thể muốn cởi chiếc nút áo khó ưa ra.

Edric đã chuẩn bị sẵn sàng vặn gãy cổ kẻ to gan này thì bỗng nhiên cục nợ trên người rơi xuống.

Lemi tiến tới tức giận chửi bới và tát Zidi hai bạt tay, sau đó cũng nhận ra mình làm như thế quá mất hình tượng liền yểu điệu đào tơ bật khóc.

Edric nhìn một mớ hỗn độn lập tức cảm thấy có chỗ nào đó sai sai, nhưng quá ồn ào, hắn liền bấm nút gọi người đến xử lý, sau đó tiếp tục nằm xuống mở ảnh của Keiran ra xem.

Trên ảnh là Keiran đang ôm một bó hoa hướng dương, hoa hướng dương còn lớn hơn cả người cậu ấy, nhìn chẳng khác nào con ong nhỏ đang cần mẫn làm việc.

Lemi níu lấy ống quần Edric không muốn bị kéo ra ngoài:

"Edric, anh thật vô tình"

Lemi đã nói rất nhiều nhưng đến bây giờ Edric mới chú ý.

Edric không cảm thấy thương tiếc cho cô gái đó nhưng có một cảm giác rất kỳ lạ.

Không phải hắn vô tình, đúng vậy, là ngày hôm nay, 22 tháng 4, tại hộp đêm này, hắn đã từng làm cậu ấy khóc và hắn cũng đã từng rất đau lòng.

Edric cảm thấy mình đã đoán ra được một chuyện không tưởng, hắn bật người dậy, lấy quang não ra gọi cho người chuẩn bị một tàu bay.

- ---------

Mục đã vào hang động cùng với Anzasil, bên trong quá tối nên hắn dùng một ngọn lửa nhỏ thắp sáng.

Anzasil dẫn đầu, Mục theo bên cạnh thành thật hỏi:

"Hang động này có một đàn kiến canh giữ?"

Anzasil:

"Đã không còn nữa"

Anzasil đưa Mục đến cạnh hồ nước trong hang động, sau đó chỉ hòn đá giữa hồ nói:

"Cậu lấy hòn đá đó lại đây"

Mục:

"Nước này an toàn chứ?"

Anzasil không trả lời. Mục cũng chỉ hỏi theo bản năng, hắn không đợi câu trả lời của Anzasil đã bước một chân vào nước, nước rất lạnh, Mục ghét nước nhưng không sợ nước vì hắn có thể làm nước thông thường nóng lên đến bóc hơi nhưng nước trong hồ này vẫn vô cùng lạ, dù Mục dùng bao nhiêu dị năng cũng không thể sưởi ấm cho đôi chân mình.

Mục không quá khó khăn đem hòn đá lên hồ nhưng vẫn vô cùng nghi hoặc:

"Ngài lấy bộ xương quái thú giữa hồ rồi?"

Anzasil:

"Đó là xương của Xifia"

Là xương của Xifia đồng hóa cùng cecs.

Mục:

"Xifia cũng có xương?"

Chúng đã bị tận diệt rất nhiều năm, thông tin về chúng những năm về trước đã bị quân đội xóa bỏ

Anzasil ánh mắt âm trầm, sau đó mỉm cười nói:

"Nếu Xifia vẫn còn chưa tuyệt chủng thì sao?"

Mục chưa kịp phản ứng thì Anzasil đã trở lại sắc thái bình thường:

"Đập vỡ tảng đá này đi"

Mục lúc này lại hơi đắn đo:

"Hòn đá này giống với hòn đá trong mơ đã hút năng lượng của tôi ở tinh cầu Hoành Chánh"

Anzasil chậc lưỡi một tiếng:

"Trí nhớ thật tốt nhưng đừng lo lắng, một đám rác rưởi mà muốn phong ấn chúng ta, cậu cứ đập vỡ nó đi"

Mục dù còn nhiều nghi vấn nhưng đối với việc mình mạnh hơn trước vẫn vô cùng tin tưởng, hắn dùng cả dị năng và thể lực đập mạnh lên hòn đá, hòn đá xuất hiện các vết nứt, dần dần một bộ chiến giáp lộ ra, trong bộ chiến giáp vẫn còn một bức thư tình.

Mục tách đá cầm bộ chiến giáp quen thuộc trên tay:

"Thứ này...thứ này sau lại ở đây?"

Anzasil ra hiệu cho Mục im lặng:

"Thứ này thuộc về cậu, những thứ khác đừng quan tâm, cậu ra ngoài lái tàu trở về đi"

Mục biết Anzasil nói như thế có nghĩa là Anzasil không theo hắn về, Mục từ đầu cũng đã không thấy tàu không gian của Anzasil nhưng quá nhiều thứ kỳ lạ, Mục chỉ hỏi được một câu sau cùng:

"Tôi chỉ hỏi ngài một câu cuối "Mọi thứ trong mơ đều là thật?""

Anzasil:

"Trải nghiệm của cậu là thật"

Mục:

"Tôi có thể tìm Edric và Keiran không?"

Anzasil:

"Hỏi nhiều thế? Về nhanh đi, muốn tìm ai đó là chuyện của cậu, chỉ là không phải dị năng giả thượng cấp thì không có được giấc mơ đó đâu"

Anzasil nhìn Mục đã đi ra khỏi hang động sau đó hắn tách nước trong hồ ra làm hai, khi nước bị tách sang hai bên thì lộ ra mặt hồ là một cái hố đen sâu không thấy đáy.

Anzasil nhảy xuống phía dưới, khi đi lên thì đã đến cái hồ ở tinh cầu Milika.

Anzasil đi lên bờ, nhìn cái phi thuyền cách mình khoảng mười mét có một bóng người ngồi bên trong thì lòng dâng lên chút ngạc nhiên.

Anzasil đi đến mở cửa tàu bước vào, bật thiết bị điều chỉnh nhiệt độ và máy lọc không khí, sau đó lái tàu bay đi.

Tàu bay một lúc một cao.

Tư Niên cảm thấy không khí có phần ngột ngạt nên mở cửa sổ đón gió vào.

Anzasil:

"Đến đây bằng cách nào?"

Tư Niên:

"Em ra trạm tàu mua vé"

Anzasil:

"Anh rời nhà hai ngày, em cũng rời nhà hai ngày nhỉ?"

Tư Niên:

"Không, trước anh hai tiếng"

Anzasil:

"Dị năng của em dùng càng lúc càng thuận tiện"

Tư Niên:

"Cuối cùng anh vẫn gϊếŧ Lemi đúng không?"

Anzasil:

"Thật tiếc khi phải nói với em rằng một ai anh cũng chưa từng tha thứ"

Tư Niên:

"Cả gia tộc của Otas, cả Tura, cả Tô Yên, cả Anhany, cả Nean..."

Tư Niên hơi kích động, cậu cố bình tĩnh lại, sau đó chậm rãi nói:

"Việc em gϊếŧ một dị năng giả hệ bóng tối trong học viện là biến cố trong kịch bản anh viết cho em, nên anh mới gấp gáp đưa em rời khỏi đó"

Anzasil không trả lời, Tư Niên vẫn tiếp tục:

"Những thứ quan trọng trong thần điện anh đều lấy đi sao?"

Anzasil:

"Thần điện sao? Tất cả thần điện thật sự anh đều đã phá hủy"

Tư Niên:

"Mọi chuyện bắt đầu từ đâu? Người em ở bên cạnh là ai?"

Anzasil:

"Em đừng nghĩ nhiều, anh sao có thể để người khác yêu em, từ đầu đến cuối vẫn là anh"

_____

Chắc không ai nhớ nhưng mà cái hồ ở Mikila tui đã từng viết thiệt.
« Chương TrướcChương Tiếp »