Chương 102

Keiran cảm thấy có thờ có thiêng, có kiêng có lành nên đã không lật đầu lâu lên để nhìn thứ bên trong.

Không khí lạnh lạnh mát mẻ.

Bọn họ tìm được một bãi đá ẩn khuất để ngồi xuống.

Tư Niên nhìn mấy cây sen đá dưới chân liền đưa tay vuốt ve mấy cái lá no căng nước.

Anzasil:

" Em thích chúng sao? Khi nào có thời gian mình ra tiệm cây cảnh mua về vài cây"

Tư Niên lắc đầu:

" Em cảm thấy những cây sen đá này rất lạ, chỉ là em không biết nó lạ chỗ nào"

Anzasil cau mày cầm tay cậu lên:

" Đừng đυ.ng vào đồ vật lung tung"

Tư Niên nhìn hắn sau đó bất giác mỉm cười:

" Em đã hiểu"

Bọn họ ngồi chờ sao băng, theo lời Keiran, đêm nay sẽ có mưa sao băng.

Hồ đá mỗi lần có mưa sao băng đều sẽ rất đẹp.

Đây là tin đồn, năm người bọn họ chưa ai kiểm chứng được.

Mưa sao băng còn chưa chờ được thì đã có khoảng bốn người tiến đến.

Bọn họ án binh bất động mà ngồi yên một chỗ.

Người đang lớn tiếng nhất là hiệu trưởng của học viện.

Anzasil nhận ra thêm một người trong số đó là thầy của hắn Keyden tướng quân.

Edric cũng nhận ra thêm một người trong số đó là cha nuôi của hắn Geran tướng quân.

Người còn lại là một nghị trưởng.

Đây là giờ giới nghiêm mà cả bốn người đều chạy đến đây, có lẽ không bình thường.

Biết nhiều bí mật qua sẽ bị thủ tiêu, nên năm người bọn họ đều tự giác im lặng mà xem mình như mấy hòn thiên thạch bên hồ.

Hiệu trưởng vẫn còn đang lớn tiếng bên kia:

"Tôi đã từng trăm năm tắm máu trên chiến trường, tôi làm sao không hiểu chiến sĩ cần có kỹ năng gì, chỉ huy cần có kỹ năng gì. Nhưng các người không thấy các người quá ít kỷ với bọn nhỏ, cũng quá mạo hiểm với đội "tiên phong liên bang" sao? Bọn họ là người chứ không phải cỗ máy gϊếŧ Xifia, bọn họ chiến đấu vì nhân loại, nhưng cũng chiến đấu vì bản thân mình. Ai mà chẳng muốn sống? Các người quá ít kỷ."

Nghị trưởng:

" Người chúng ta chọn lựa, qua đào tạo, qua huấn luyện, bao đời nay có ai không nguyện ý hy sinh vì nhân loại. Từ đội "tiên phong liên bang" đầu tiên được lập ra, đến thời của ba người và hiện tại, tất cả đã đổ bao nhiêu xương máu để đổi được ngày hôm nay, bây giờ là thời cơ đẹp nhất, chỉ còn một chút một chút nữa thôi nhân loại sẽ đánh bại được bọn quái vật kia"

Hiệu trưởng:

" Một chút của cậu lấy cái gì đo đạt ra, trực giác sao? Được rồi, cho là bọn họ nguyện ý vì nhân loại, cho là tất cả đều cam tâm tình nguyện đem mạng đặt cược vào cái kế hoạch đó, nhưng nếu nó thất bại hoàn toàn, các cậu lấy thứ gì trấn thủ bọn Xifia ở đường biên vũ trụ, để thế lực khác chen chân vào sao?"

Tướng quân Keyden nãy giờ vẫn im lặng, đến lúc này mới nói:

" Huấn luyện tăng cường vẫn nên thực hiện, không phải các chiến sĩ được đào tạo không giỏi mà là chưa đủ. Chúng ta đã lớn tuổi rồi, đã làm đến đây cũng chẳng thẹn với những người đi trước, cứ thực hiện một nửa kế hoạch mà tăng cường huấn luyện, một nửa còn lại thì để người trẻ tính toán, bọn nó sẽ có ngày cũng phải trưởng thành, bọn nó sẽ biết vị trí, biết thế trận mà tính toán"

Hiệu trưởng:

" Huấn luyện từ trước đến nay đã không nhẹ, theo kế hoạch có bao nhiêu đứa nhóc sẽ chịu nổi. Hằng năm trong huấn luyện đều có không ít người mất mạng. Tôi biết các cậu rất cần người, "đội tiên phong liên bang" cần người, đường biên vũ trụ rất cần người, nhưng xâm nhập vào trung tâm của Xifia là nhiệm vụ mà khó đến bao nhiêu, kế hoạch huấn luyện mà các cậu đề ra chỉ có một con đường sống và chết. Dị năng giả vì nhân loại quá nhiều rồi, họ cũng có cuộc sống của mình, vì bản thân họ sinh ra là kẻ mạnh họ liền có trách nhiệm gồng gánh nhân loại sao?"

Tướng quân Geran:

" Một trăm người. Chúng tôi cần một trăm người. Một trăm người trong một nghìn hai người của khóa này. Trong quân đội đã huấn luyện đủ nhân lực hết mức có thể. Chúng tôi cần một trăm dị năng giả ở trạng thái cực thịnh của dị năng, một trăm người có đủ kỹ năng và ý chí. Nếu ai cũng nghĩ tại sao mình lại phải có trách nhiệm với nhân loại thì ai sẽ là người đứng lên đây? Nếu cứ kéo dài như thế, thì sẽ có càng nhiều người phải hy sinh. Chúng tôi không tự quyết định, chúng tôi chỉ đang thực hiện nghĩa vụ của mình, và đây là lựa chọn tốt nhất, phần còn lại là quyết định của thế hệ tiếp theo, tôi tin bọn chúng sẽ dẫn nhân loại đến ánh sáng"

Hiệu trưởng nghĩ một lúc rồi thở dài:

" Tôi sẽ chọn một số người đi huấn luyện tăng cường, nhưng kỹ năng mà các cậu cần ở một dị năng giả quá cao, nếu đem tất cả ngòi nổ ra chiến trường, thì kế hoạch chỉ được thành công, không thể thất bại. Một nghìn chiến sĩ đưa ra đã là một nghìn chiến sĩ bậc nhất liên bang. Mục tiêu không thể mơ hồ nằm trong dự đoán"

Tướng quân Keyden:

" Chuyện tương lai sẽ nằm trong tay thế hệ lãnh đạo tiếp theo, chúng ta cứ làm tốt những gì ở hiện tại. Thế hệ đó có thể là người trong quân đội, cũng có thể là người đang trong học viện, kế hoạch tiếp theo nằm trong tay bọn chúng"

Tướng quân Keyden dừng lại một chút sao đó là dặn dò thêm:

" Anzasil và Chiến Lang là hai tên nhóc rất có tiềm năng, chú ý vào bọn nó một chút giúp tôi"

Tướng quân Geran:

"Edric là con trai của đội trưởng, rất giống anh ấy, là người tài hiếm có. Tôi không hy vọng nó sẽ ngoan cường giống cha mình nhưng tôi biết điều nó muốn vĩ đại không kém, tôi hy vọng sau khi ra khỏi học viện, nó phải có phong thái như anh dũng như anh ấy"

Hiệu trưởng lại thở dài:

" Các cậu hạn chế đi cửa sau đi, tôi biết cần phải làm gì. Trong cuộc kiểm tra lần trước chúng rất xuất sắc. Chẳng biết chúng thế nào mà quen nhau, nhưng đội bọn chúng rất nổi bật. Tôi nhất định sẽ chú tâm"

Bọn họ lại cùng nhau bàn vài chuyện trong ngoài, nhắc lại vài câu chuyện xưa, nhắc đến cả người cha đã nằm xuống của Edric.

Đến lúc mưa sao băng rực rỡ trên bầu trời bọn họ mới ngừng câu chuyện, tất cả đều chú ý vào sao băng.

Sao băng lướt ngang trời đêm, làm mặt hồ sáng lên.

Hồ không bị sáng bởi ánh trăng nhưng lại bị sao băng nhuộm sáng.

Mấy ánh sáng nhiều màu sáng xẹt ngang trên mặt hồ, phả lên màn sương mờ ảo, làm không gian trở nên ma mị.

Ánh sáng đó là ánh sáng của tinh thạch.

Dưới đáy hồ toàn là tinh thạch, là một cám dỗ chết người.

Mấy vị lớn ngắm hết sao băng liền cùng nhau trở về.

Vài câu nói cuối cùng còn lưu lại chút nuối tiếc.

Sao băng này bọn họ từng năm người cùng nhau ngắm.

Hiện tại đội trưởng đã dừng lại.

Mỗi lần ngắm đều không quên được anh ấy.

Keiran nhìn bọn họ đã đi xa mới mở miệng:

" Sao băng đẹp thật. Chúng ta cũng đủ năm người ngắm, hy vọng thật nhiều năm sau cũng sẽ đủ năm người ngắm"

Mục chậc lưỡi hai tiếng:

"Cậu đừng nói mấy lời như thế."

Edric và Anzasil đều nhìn chằm chằm hồ.

Tư Niên ngơ ngác:

" Các cậu muốn lấy tinh thạch sao?"

Edric lắc đầu:

" Chúng ta không về được"

Anzasil bình tĩnh một tay nắm tay Tư Niên, một bên dặn dò:

" Đây là một ảo cảnh, các cậu phải cẩn thận"

Tư Niên bất ngờ, ảo cảnh nhưng cậu lại không cảm nhận được một chút kỳ lạ nào.

Cậu cuối đầu nhìn xuống.

Mấy cây sen đá đã biến mất, thay vào đó là một loài thực vật nhỏ khác.

Ngoài sen đá, dường như không gian lại chẳng có thay đổi gì khác.

Mục ngồi xuống lấy một hòn đá ném xuống hồ nước, mặt hồ liền có xao động nhỏ.

Mấy đôi mắt đỏ ngòm ngoi lên khỏi mặt nước.

Mục:

" Đang nghĩ làm sao hôm nay chẳng có ai đến tìm tinh thạch, thì ra người đến đều đã bỏ mạng cả rồi"

Anzasil nắm tay Tư Niên chậm rãi lùi theo đường cũ.

Edric đâm một kiếm nước, một con luseni gần mép hộ lập tức bị xuyên thủng.

Máu lan ra.

Tư Niên chưa kịp quay lại nhìn thì xác của nó đã bị đồng loại nuốt vào trong bụng.

Nó là một con luseni chưa thành niên.

Những con thành niên lớn bằng một con mèo, có lẽ không thể bị ăn nhanh đến thế.

Luseni là một loài ếch ăn thịt lớn, chúng không có răng, nhưng lưỡi có một chất ăn mòn đặt biệt và lớp da dày cứng.

Bọn họ vừa cử động, cả đàn luseni phía dưới nhốn nháo cả lên, kêu ộp ộp rộn trời.

Vài con to lớn nhảy ra khỏi mặt nước.

Keiran chém vài dao gió nhưng chỉ tạo được vết thương nhỏ trên người chúng nó.

Mục tạo lửa cháy nóng rực, bọn ếch tinh này vẫn không dừng bước.

Chỉ vài con chưa đủ lớn mới hoảng sợ nhảy vào nước.

Anzasil tạo cát lún, bọn luseni mới không di chuyển được,

Nhưng cứ một con bị lún xuống lại làm bàn đạp cho con tiếp theo bước lên.

Chẳng bao lâu bọn nó lại tiếp cận đến gần bọn họ.

Anzasil mở ra một bờ vực sâu không thấy đáy, thì bọn nó liền tung cái lưỡi dài của mình bám vào vách đá bên kia để tiến lên.

Tư Niên cầm kiếm ánh sáng trên tay, đã chém chết không ít con.

Bọn họ thấy nguy cũng không hoảng, tất cả đều theo trình tự, phối hợp nhuần nhuyễn với nhau, chậm rãi vừa đánh vừa lui.

Vì bọn họ biết thoát khỏi đây không phải là vấn đề.

Tư Niên vung kiếm lên, một đường ánh sáng dài như sao băng trong đêm đen cắt ngang thân một con luseni.

Hệ thủy của Edric không quá có hiệu quả với chúng, nên hắn đã đổi sang dây leo từ lâu.

Dây gai đen dài đập chết tươi không ít con.

Keiran tạo vòi rồng càng quét trên mặt đất.

Lửa của Mục lại không bắt đến da của luseni được, hắn chỉ có thể dùng cầu lửa kết liễu những con bị Keiran làm cho yếu ớt.