Chương 9:

“Tê! Tiểu Mãn, con cũng chịu chi thật.”

“Đúng vậy! Đã cứu người về nhà, lại còn tốn bao nhiêu tiền để bồi bổ cho người ta.”

Đối với dân làng, hành động của Từ Tiểu Mãn là khó hiểu. Nếu Sở Hạo Thiên không đứng ở đây, có lẽ họ đã lên tiếng chỉ trích cô là đầu óc choáng váng.

Dù mọi người không nói thẳng ra, nhưng từ giọng điệu và vẻ mặt không thèm che giấu của mọi người, Sở Hạo Thiên dù đang trong trạng thái mất trí nhớ, vẫn có thể cảm nhận được điều đó.

Lớn lên trong môi trường giàu có, Sở Hạo Thiên làm sao sẽ có khái niệm về sự nghèo khó.

Đến tận giờ khắc này, nhìn cô bị mọi người vây quanh ở giữa, bởi vì trên bàn bày một đống đồ có giá trị không nhỏ trong mắt mọi người, làm mọi người xung quanh lộ ra thái độ không tán đồng để đối xử với Từ Tiểu Mãn, khiến cho vẻ mặt của cô cũng bắt đầu có chút nhăn nhó bất an, Sở Hạo Thiên đáy lòng lại một lần nổi lên sự áy náy.

Anh ta nhận ra rằng việc cô chứa chấp mình thực sự là một gánh nặng lớn đối với cô.

Trong lòng, anh thầm mong cảnh sát có thể sớm liên lạc được với gia đình anh ta, vì anh ta không muốn Từ Tiểu Mãn phải gánh vác gánh nặng này thêm nữa.

Cùng lúc đó, ở thành phố A.

Khi nhận được cuộc gọi từ cảnh sát, giọng mẹ Sở đã khàn đặc vì lo lắng, “Alo, có tin tức về Hạo Thiên nhà tôi sao? Nó thế nào rồi?”

Dù Sở gia đã báo cảnh sát từ sớm và lực lượng cảnh sát thành phố A đã phái một lượng lớn cảnh sát điều tra, nhưng không ai dám hy vọng quá nhiều vì vụ tai nạn xe rơi xuống biển của Sở Hạo Thiên đã xảy ra gần 40 tiếng đồng hồ.

Khi những ý nghĩ xấu nhất hiện lên trong đầu mẹ Sở, giọng cảnh sát ở đầu dây bên kia vang lên: “Chào bà, tình hình là thế này. Chúng tôi vừa nhận được thông báo từ cảnh sát huyện, có một người dân ở thôn Từ Gia đã cứu được một người đàn ông vào sáng hôm qua. Qua so sánh hình ảnh, rất có thể đó là con trai bà.”

Được cứu!!!

Đôi mắt mẹ Sở lập tức sáng rực lên, niềm vui sướиɠ dâng trào như sóng lớn ập đến. Giọng nói vốn khàn đặc vì lo lắng giờ trở nên cao vυ"t vì phấn khích.

“Người đó đâu? Bây giờ đang ở đâu? Ở đồn cảnh sát hay bệnh viện? Tôi sẽ đến ngay…”

Nghe vậy, mọi người trong phòng đều dồn ánh mắt mong đợi về phía mẹ Sở.

Trong số đó, có một cô gái trẻ mặc váy, tóc dài, gương mặt xinh đẹp tinh tế, trông có vẻ là người kích động và chờ mong nhất.

Cô ta không ai khác chính là An Nhã, người bạn thanh mai trúc mã của Sở Hạo Thiên, người mà đã sẵn sàng tiến tới hôn nhân với anh ta.

Hiểu được sự lo lắng của Sở mẫu, thật ra cảnh sát cũng đang chịu áp lực không nhỏ.

Sở gia là nhà đầu tư bất động sản lớn nhất thành phố A, hiện tại một số tờ báo cũng đã bắt đầu để ý chút manh mối, cố gắng tìm cách khai thác câu chuyện này để thu hút sự chú ý.

Tuy nhiên, vì người mất tích chưa được tìm thấy chính thức, cảnh sát chỉ có thể giải thích qua điện thoại: "Do người được cứu bị mất trí nhớ, việc kiểm tra DNA vừa mới hoàn thành và kết quả chưa có, nên hiện tại anh ấy vẫn đang ở nhà người đã cứu mình."

"Mất trí nhớ sao?" Mẹ Sở càng trở nên nóng lòng vội vàng hơn, "Anh vừa nói người cứu con tôi ở thôn Từ Gia, huyện Kỷ đúng không? Tôi sẽ đến ngay..."

*

Vào khoảng hơn 4 giờ chiều, mẹ Sở và An Nhã cuối cùng cũng đến đồn công an huyện Kỷ.

Tại đây, họ gặp gỡ cảnh sát đã hỗ trợ Từ Tiểu Mãn báo án và chuẩn bị tiếp tục hành trình đến thôn Từ Gia. Mặc dù cả Sở mẫu và An Nhã đều mệt mỏi sau chuyến đi dài, sự mệt mỏi đã hiện rõ giữa hai hàng lông mày nhưng sự phấn khích và mong chờ không thể giấu được trên gương mặt họ.

Trước đó, họ đã trao đổi kỹ lưỡng với viên cảnh sát đã nói chuyện với Từ Tiểu Mãn ngày hôm qua và cho anh ta xem ảnh của Sở Hạo Thiên. Viên cảnh sát kia khẳng định người trong ảnh chính là người được cứu.

Tuy nhiên, khi xe tiến gần đến thôn Từ Gia và khoảng cách đến nhà Từ Tiểu Mãn ngày càng ngắn lại, mẹ Sở không khỏi cảm thấy lo lắng và bất an.

Bà cảm thấy tim mình đập mạnh, lo sợ rằng khi gặp mặt, người được cứu có thể không phải là con trai mình.