Nghe đến giá 1088 đồng, Từ Tiểu Mãn không thèm nhìn chiếc điện thoại nữa, chỉ lắc đầu: “Chủ tiệm, cháu không có tiền, cháu chỉ cần chiếc rẻ nhất.”
Chủ tiệm nhìn cô một cái, rồi lặng lẽ cất điện thoại đi, lấy ra một chiếc điện thoại kiểu cũ: “Đây là chiếc rẻ nhất, 299 đồng, nhưng nó chỉ có thể gọi điện và nhắn tin…”
Chưa kịp nói hết, Từ Tiểu Mãn đã quyết định: “Được, cháu lấy chiếc này!”
Sau khi mua điện thoại mới, cô rút thẻ SIM từ chiếc điện thoại cũ ra và nạp thêm 50 đồng tiền điện thoại.
Trước khi rời đi, cô còn nói lời hay ý đẹp với chủ tiệm, ông chủ cũng đồng ý giữ giùm chiếc xe máy điện nửa ngày.
Tiếp theo, Từ Tiểu Mãn dẫn Sở Hạo Thiên đến quán ăn sáng kế bên để ăn bánh cuốn.
“Chủ quán, cho hai phần bánh cuốn, thêm trứng, thêm thịt, thêm tôm!” Cô ngồi xuống và gọi món một cách hào phóng.
Có quỷ mới biết, từ sau khi cô xui xẻo xuyên không đến đây, vì trong người cô chỉ còn hơn hai trăm đồng, khiến Từ Tiểu Mãn đã phải dè sẻn từng đồng, không dám tiêu pha một đồng nào.
Mấy ngày qua cô ăn không ngon, ngủ không yên, lo lắng và bất an vô cùng.
Bánh cuốn nhanh chóng được mang lên. Cô nhiệt tình mười phần đặt đĩa mang lên đầu tiên đến trước mặt Sở Hạo Thiên: “Ăn tạm cái này trước đi, chờ sau khi chúng ta lên huyện báo cảnh sát trở về, tôi sẽ mua thêm nguyên liệu nấu ăn ngon hơn cho anh.”
Trong suy nghĩ của Từ Tiểu Mãn, vì người khác trả giá cái gì, là nhất định phải làm cho đối phương cảm nhận được.
Hành động trong âm thầm, vô tư cống hiến cho người khác là phẩm chất đức hạnh cao thượng. Từ Tiểu Mãn tự nhận rằng mình không thể đạt đến cảnh giới đó và cũng không muốn theo đuổi nó.
Nhìn Từ Tiểu Mãn với nụ cười mời mình ăn bánh cuốn, trong đầu Sở Hạo Thiên lại hiện lên hình ảnh ở cửa tiệm điện thoại.
Anh ta thật sự không hiểu, tại sao Từ Tiểu Mãn không mua cho mình một chiếc điện thoại tốt hơn mà lại sẵn sàng dùng tiền mượn được để mua đồ ăn bồi bổ cho một người lạ như anh ta.
Thậm chí ngay cả chiếc điện thoại, cô cũng mua chỉ vì cần để liên lạc với cảnh sát khi báo án.
Anh ta chỉ có thể nghĩ rằng mình quá may mắn khi gặp được một cô gái tốt bụng và dịu dàng như vậy!
Họ bắt đầu lên trên huyện.
Sau khi ăn xong bánh cuốn, Từ Tiểu Mãn liền nhanh chóng dẫn Sở Hạo Thiên đi bắt xe khách để đi lên huyện.
Thực ra, ở thị trấn cũng có đồn công an, nhưng Từ Tiểu Mãn lo lắng lực lượng ở đó không đủ, mà cô muốn nhanh chóng liên lạc với gia đình Sở Hạo Thiên. Bởi vì trong cốt truyện gốc, Sở Hạo Thiên vẫn thường xuyên theo nữ chính đến thị trấn để bán hải sản suốt hơn ba tháng mà không bị phát hiện.
Từ Tiểu Mãn chìm đắm trong niềm vui sướиɠ khi nghĩ đến việc gia đình Sở Hạo Thiên sắp tìm đến, và cô cũng không quên rằng nam chính chính là "thần tài" giúp cô nhanh chóng giàu có.
Chiếc xe khách cũ kỹ, thoạt nhìn trông rất cổ xưa.
Từ thị trấn đến huyện chưa có các trạm công cộng cố định, nên ai đứng bên đường vẫy tay là xe sẽ dừng lại. Trên xe, tài xế và phụ xe cũng như hành khách không ai quan tâm đến việc quá tải.
Dọc đường, xe cứ chạy rồi dừng, lắc lư, chật chội vô cùng, có người còn đè lên nhau.
Nhìn Sở Hạo Thiên ngồi đó, mày nhăn chặt như thể kẹp chết được con ruồi, Từ Tiểu Mãn vội kéo tay anh ta, đổi chỗ ngồi để anh ta dựa vào cửa sổ.
Sở Hạo Thiên cố chịu đựng sự khó chịu, lắc đầu: "Tôi không sao."
Là một người có tu dưỡng, anh ta cố gắng giữ lễ độ.
Nhưng Từ Tiểu Mãn không để ý, cô vẫn kiên quyết đổi chỗ ngồi cho anh ta: "Dựa vào cửa sổ hít gió mát, sẽ thoải mái hơn."
Gió mát từ cửa sổ nửa mở thổi vào, giúp Sở Hạo Thiên thoát khỏi cảm giác ngột ngạt và mùi khó chịu trong xe.
Sở Hạo Thiên quay đầu nhìn Từ Tiểu Mãn đang ngồi sát bên cạnh, do hành khách chen chúc. Trong lòng anh ta lại một lần nữa nổi lên gợn sóng, có một loại tình cảm kì lạ cũng bắt đầu âm thầm nảy sinh.*