Chương 36:

Do không gian của căn hộ hai phòng khá hạn chế, khi toàn bộ đồ nội thất từ căn hộ rộng hơn 300 mét vuông được chuyển vào, căn hộ này chỉ còn lại một lối đi hẹp để Từ Tiểu Mãn di chuyển.

Sau khi sắp xếp mọi thứ trong căn hộ mới, khóa kỹ cửa lại, Từ Tiểu Mãn tiếp tục đến công ty môi giới bất động sản gần đó.

Lần này, ngay khi cô vừa bước vào văn phòng, không chỉ ánh mắt của nhân viên môi giới sáng lên, mà tất cả mọi người trong văn phòng cũng đều dừng lại và quay nhìn cô.

Phải biết rằng cô vừa thực hiện một giao dịch trị giá tới 120 triệu vạn!

Chỉ riêng khoản hoa hồng từ giao dịch này cũng đủ để bù đắp nhiều năm lương của họ.

Nhân viên môi giới mỉm cười rạng rỡ, "Chị à, hôm nay chị tới để mua nhà hay bán nhà vậy?"

Từ Tiểu Mãn đáp, "Mua nhà."

Nhân viên môi giới có chút khó xử, "Chị à, gần đây không có căn hộ nào ở khu Thư Uyển được rao bán."

Nói về khu Thư Uyển, đây là một chủ đề nóng mà mọi người trong công ty đã bàn tán suốt thời gian qua.

Nguyên nhân là vì có tin đồn rằng khu Thư Uyển sắp bị một công ty bất động sản lớn mua lại và tiến hành tái phát triển. Mà Từ Tiểu Mãn lại từng mua liền một lúc tám căn hộ ở đó!

Nếu khu vực này thực sự được phá bỏ để tái phát triển, thì khoản bồi thường mà cô nhận được chắc chắn sẽ rất lớn.

Từ Tiểu Mãn cũng nghe về việc này, và cô đến đây hôm nay chính là để nhanh chóng mua thêm một căn hộ trước khi quá muộn.

"Lần này, tôi muốn một căn hộ có môi trường tốt hơn, và tiện lợi hơn một chút..." Giờ đây, khi đã là tỷ phú, Từ Tiểu Mãn có thể thoải mái đưa ra yêu cầu cao hơn!

*

Ở một nơi khác.

7 giờ tối, An Nhã sau khi đã trang điểm tỉ mỉ và lái xe đến nhà cũ của gia đình Sở làm khách dó có lời mời từ họ.

Mẹ Sở vẫn giữ thái độ nhiệt tình và hiền hòa như mọi khi, nhưng điều khiến An Nhã vui mừng nhất là Sở Hạo Thiên hôm nay không bị công việc bận rộn làm chậm trễ, mà đã sớm ngồi trong phòng khách.

Nghĩ đến điều này, An Nhã vừa vui mừng vừa có chút tiếc nuối, giá mà cô ta đến sớm hơn một chút.

"Xin lỗi, em đến hơi trễ."

"Không muộn đâu, vừa đúng lúc thôi!" Mẹ Sở cười, rồi dẫn An Nhã vào bàn ăn và ân cần kéo tay cô ta ngồi vào chỗ bên cạnh Sở Hạo Thiên.

Khi ngồi xuống cạnh Sở Hạo Thiên, trên mặt An Nhã không khỏi hiện lên chút đỏ bừng.

Chẳng mấy chốc, các món ăn cũng được người hầu của gia đình Sở dọn lên.

"Hạo Thiên, con ngồi gần đây, chăm sóc Nhã Nhã nhiều hơn nhé," Mẹ Sở dặn dò.

Sở Hạo Thiên đành phải cầm đũa, gắp một ít thức ăn cho An Nhã.

"Cảm ơn bác," An Nhã ngọt ngào đáp lời, rồi cũng gắp đồ ăn cho Sở Hạo Thiên, "Hạo Thiên gần đây làm việc mệt mỏi, phải ăn nhiều vào."

Nhìn vào đĩa thức ăn do An Nhã gắp, và nụ cười hài lòng trên gương mặt của mẹ Sở, trong lòng Sở Hạo Thiên lại dâng lên một cảm giác phiền muộn.

Mặc dù việc mất trí nhớ đã được che giấu khá tốt, không để chú hai của anh ta nắm được điểm yếu, nhưng điều đó không có nghĩa là ông ta sẽ từ bỏ ý định giành quyền kiểm soát công ty.

Trái lại, khi thấy Sở Hạo Thiên bình an trở về, chú hai của anh ta càng lo sợ bị vạch trần âm mưu hãm hại anh ta bị tai nạn xe, nên những mưu kế đối đầu với anh ta cũng ngày càng quyết liệt và phức tạp hơn.

Điều này khiến Sở Hạo Thiên gần đây phải đối mặt với rất nhiều căng thẳng và mệt mỏi.

Thấy con trai gặp nhiều khó khăn, mẹ Sở muốn tìm một đồng minh mạnh mẽ để hỗ trợ cho Sở Hạo Thiên.