Chương 23:

Từ Tiểu Mãn khoác vội chiếc áo ngoài, ngáp dài một cái và bước ra cửa. Qua khe hở của lớp cửa chống trộm cũ kỹ, cô nhìn thấy một người đàn ông mặc bộ vest đen chỉn chu, đeo kính gọng vàng. Với vẻ ngoài như vậy, trông anh ta không giống kiểu người đến thuê phòng chút nào.

Đứng ngoài cửa, người đàn ông lịch sự hỏi: "Xin hỏi, cô có phải là Từ Tiểu Mãn không?"

Từ Tiểu Mãn gật đầu: "Đúng vậy, là tôi đây."

Xác nhận danh tính xong, người đàn ông nở một nụ cười chuyên nghiệp và nói: "Chào cô, tôi đến theo lệnh của Sở tổng để giúp cô chuyển nhà."

Vừa mới tỉnh dậy, đầu óc Từ Tiểu Mãn vẫn còn mơ hồ, nghe vậy cô không khỏi ngạc nhiên hỏi lại: "Chuyển nhà? Sao tự dưng tôi lại phải chuyển nhà?"

Người trợ lý mỉm cười giải thích: "Sở tổng đã chuẩn bị sẵn cho cô một căn hộ tại Vịnh Nhất Hào. Phòng đã được dọn dẹp sạch sẽ, đồ nội thất cũng đã đầy đủ. Cô chỉ cần thu dọn đồ cá nhân là có thể dọn vào ở ngay."

Thực ra, Sở Hạo Thiên không phải là người quá chi tiết để lo những việc này. Đây là do trợ lý sau khi quan sát mối quan hệ giữa hai người đã tự mình đưa ra quyết định.

Việc Sở Hạo Thiên mất trí nhớ được mẹ Sở và An Nhã giữ kín, ngay cả trợ lý cũng không hay biết. Nên khi cậu ta nhận lệnh chuẩn bị phòng cho một cô gái trẻ, lại còn ở cùng khu với Sở Hạo Thiên, điều đó rõ ràng là có ý nghĩa đặc biệt.

Cửa chống trộm vẫn chưa mở, trợ lý chỉ có thể nhìn Từ Tiểu Mãn qua lớp lan can, không khỏi tò mò quan sát cô gái này. Rõ ràng, hôm đó Sở tổng nhìn thấy cô từ xa rồi bất ngờ xuống xe, hẳn là vì cô.

"Tôi... làm sao có thể không biết xấu hổ nhận lấy cái này chứ." Từ Tiểu Mãn nói, nhưng trong lòng cô đã hoàn toàn tỉnh táo.

Nếu lời nói này mà không kèm theo khóe miệng cong cong cùng với mặt mày hiện rõ vẻ tươi cười như vậy và động tác nhanh nhẹn mở cửa của cô thì có lẽ nó còn có chút thuyết phục.

Từ Tiểu Mãn vui vẻ mở cửa, mời trợ lý vào nhà và thậm chí còn rót cho cậu ta một ly nước trái cây cô mới mua hôm qua.

"Anh cứ ngồi đây đợi, tôi sẽ thu dọn đồ ngay." Cô nói rồi nhanh chóng đi rửa mặt, đánh răng, sau đó quay về phòng ngủ để làm vệ sinh cá nhân và thay quần áo.

"Chứng từ bất động sản, giấy tờ tùy thân, sổ hộ khẩu..." Từ Tiểu Mãn nhanh chóng kiểm tra kỹ lưỡng, thu gom đầy đủ giấy tờ cần thiết.

Sau khi sắp xếp xong tất cả vào túi, cô cười tươi: "Tôi xong rồi, chúng ta đi thôi."

Trợ lý thu tất cả mọi điều quan sát được vào trong mắt, cậu ta khó xử đứng ở đó, đứng chôn chân tại vị trí như cũ.

"Chuyện gì vậy?" Từ Tiểu Mãn nghi hoặc.

Trợ lý: “……”

Nụ cười trên môi cô thoáng cứng lại.

Chẳng lẽ căn hộ này không thể sang tên cho cô sao? Vậy thì còn gọi là quà cáp gì chứ?

Rõ ràng, hiện tại cô không thiếu phòng ở!

Từ Tiểu Mãn đặt túi xuống.

Trợ lý lúng túng nói: "Từ tiểu thư, xin cô vui lòng chờ thêm một lát."

Nói xong, cậu ta vội vàng ra ngoài hành lang gọi ngay cho Sở Hạo Thiên.

*

Lúc này, Sở Hạo Thiên đang xem qua kế hoạch phá dỡ và tái phát triển khu Thư Uyển.

Khi nghe tiếng chuông điện thoại, anh liếc nhìn tên màn hình hiển thị, lập tức nhấc máy trong sự vui vẻ.

"Cô ấy đã dọn xong đồ đạc chưa?" Sở Hạo Thiên hỏi, trong lòng cảm thấy chút tiếc nuối vì không thể tận mắt thấy phản ứng của Từ Tiểu Mãn khi nhìn thấy căn hộ mới.

Liệu cô ấy sẽ ngạc nhiên nhiều hơn hay vui mừng nhiều hơn đây?