Họ đã điều tra được rằng vụ tai nạn xe của Sở Hạo Thiên không phải là một tai nạn bình thường mà là do con người gây ra.
Đối tượng bị nghi ngờ nhiều nhất chính là chú hai của Sở Hạo Thiên, người luôn muốn cướp quyền quản lý công ty từ tay anh ta.
Nếu thông tin về việc Sở Hạo Thiên mất trí nhớ bị lộ ra ngoài, chú hai của anh ta chắc chắn sẽ dùng nó làm lý do để yêu cầu triệu tập cuộc họp cổ đông, buộc Sở Hạo Thiên từ chức.
Để tránh sự nghi ngờ và có thời gian quen thuộc lại với công việc, Sở Hạo Thiên quyết định tiếp nhận dự án phát triển thôn Từ Gia.
Ban đầu, đây là dự án mà Sở Hạo Thiên đã đề xuất trước khi gặp tai nạn, và mọi kế hoạch cùng tài liệu đã được chuẩn bị từ trước.
Dù mất trí nhớ, nhưng Sở Hạo Thiên vẫn có thể tiếp tục quản lý dự án này.
Khi An Nhã bước vào phòng, Sở Hạo Thiên đang ngồi trên ghế, mở một cuộc họp trực tuyến.
"Sở tổng, chúng tôi đã tiến hành bước đầu đàm phán về việc phá dỡ và di dời thôn Từ Gia..."
Ánh mắt An Nhã thoáng lay động.
Từ ngày Sở Hạo Thiên thể hiện thái độ khác thường đối với Từ Tiểu Mãn, mỗi khi nghe nhắc đến cô, lòng An Nhã lại không tự chủ được mà cảm thấy bất an. Sở Hạo Thiên nghiêm túc theo dõi cuộc họp qua video, không để ý đến những điều An Nhã vừa nói. Anh ta tiếp tục: "Phần khen thưởng và bồi thường có thể tăng thêm chút nữa, tất cả phải đảm bảo cho kế hoạch phá dỡ và xây dựng lại được tiến hành suôn sẻ."
"Rõ, Sở tổng."
Cuộc họp kết thúc.
"Hạo Thiên, xong cuộc họp rồi à?" An Nhã liền nở nụ cười bước tới.
"Có việc gì sao?" Sở Hạo Thiên hỏi nhưng ánh mắt vẫn chăm chú vào tài liệu trước mặt.
An Nhã đứng im, hơi mất tinh thần nhưng vẫn cố lên tiếng: "Hạo Thiên, ngày hôm đó em và dì đã đưa cho Từ Tiểu Mãn 1,500 vạn tiền cảm tạ rồi, anh không cần lo nữa."
"Anh hẳn là biết rõ hơn ai hết, chú hai đã bắt đầu nghi ngờ."
Sở Hạo Thiên ngẩng đầu lên, khuôn mặt không mấy vui vẻ: "Tôi tăng phần khen thưởng và bồi thường không phải vì Từ Tiểu Mãn, mà là để các thôn dân hợp tác tốt hơn với công ty trong việc phá dỡ và xây dựng lại. Chuyện này không liên quan gì đến cô ấy."
An Nhã mím môi, im lặng.
Nếu có thể, cô ta hy vọng rằng Sở Hạo Thiên và Từ Tiểu Mãn sẽ không bao giờ còn dính dáng đến nhau.
*
Do tình hình hiện tại, Sở Hạo Thiên rất cần đạt được thành tích nhanh chóng. Chính vì vậy, lần này Húc Hoa bất động sản đưa ra mức bồi thường cực kỳ hợp lý.
Tất cả các hạng mục bồi thường từ nhà cửa, đất đai, đến các khoản hỗ trợ khác đều được thực hiện đúng theo quy định của chính phủ.
Dân làng tính toán lại những gì họ sẽ nhận được, từ số tiền bồi thường đến diện tích nhà ở, ai nấy đều cười tươi không ngớt. Dù họ chưa hẳn trở thành người giàu có, nhưng so với cuộc sống trước đây, đó là một sự thay đổi lớn.
Gần đây, các bà mối đến thôn không ngừng nghỉ, ai cũng muốn làm mai cho những người vừa mới "phất lên" sau khi ngôi nhà bị phá dỡ.
Giờ đây, nhắc đến thôn Từ Gia, ai cũng phải ghen tị vì sự may mắn của dân làng. Những người nông dân từng sống trong điều kiện bình thường giờ đã trở thành nhà giàu mới nổi sau một đêm.
Sau khi ký hợp đồng phá dỡ nhà cửa của mình, Từ Tiểu Mãn thoải mái kéo vali, một lần nữa ngồi trên tàu cao tốc trở về thành phố.
Khi nghe nói Từ Tiểu Mãn trước đó đã tìm được công việc ở thành phố và còn được gọi về đi làm, Chu Đại Vĩ cũng chẳng nói gì về việc muốn đi cùng cô. Ông ta vẫn muốn ở lại thôn để lo liệu công việc liên quan đến phá dỡ và tận hưởng sự đãi ngộ hiện tại.
Trước đây, Chu Đại Vĩ từng là người bị mắng chửi, cười cợt ở sau lưng khắp nơi, giờ nhờ được bầu làm đại diện thương lượng bồi thường với Húc Hoa bất động sản nên ông ta đã trở thành một trong những người được yêu mến nhất trong thôn.
*
Từ Tiểu Mãn vui vẻ ngâm nga khi xuống khỏi tàu cao tốc, vừa mới mua được chiếc xe máy điện mới. Trên đường phố, cô dán thông báo cho thuê căn hộ mà mình vừa ký hợp đồng ở phong bất động sản.
"Chủ nhà cho thuê trực tiếp, giá cả ưu đãi."