Là một kẻ phàm tục bình thường, Từ Tiểu Mãn không có cảm xúc mãnh liệt như vậy. Cô không hiểu tại sao lại từ chối cơ hội trở thành đại gia mới nổi sau khi nhận tiền đền bù phá dỡ chỉ vì cái gọi là “bảo vệ quê hương.”
Từ Tiểu Mãn vừa chạy xe máy điện vừa thầm mắng cốt truyện trong đầu, trở lại thôn Từ Gia.
Lúc này đã gần 6 giờ tối, nhưng vì là mùa hè nên trời vẫn còn sáng, hoàng hôn vẫn le lói trên bầu trời, không có hoàn toàn biến mất.
Khi vào trong thôn, cô gặp không ít dân làng vừa từ đồng trở về.
Những người này đều biết nguyên chủ, tuy Từ Tiểu Mãn đối với bọn họ cũng có ấn tượng. Nhưng để phòng ngừa bản thân không cẩn thận mà gọi nhầm tên, nên cô chỉ mỉm cười đáp lại khi họ chào hỏi mình.
Về đến nhà, cô tìm thấy chìa khóa ở chỗ cũ.
Cô vừa mở cửa, còn chưa kịp dọn dẹp đồ đạc, Tiểu Hoa đã vội vàng tìm đến. Từ Tiểu Mãn vừa thấy Tiểu Hoa đến, liền vui vẻ đưa cho cô ấy chiếc điện thoại Huawei mới nhất: "Tiểu Hoa, tặng cậu nè!"
Lần này trở về, vì không có ý định ở lại lâu dài, Từ Tiểu Mãn không mang theo nhiều đồ đạc. Nhưng cô không quên chuẩn bị một món quà cho Tiểu Hoa.
"Cho tớ sao?" Tiểu Hoa tròn mắt kinh ngạc.
"Ừ, đúng rồi, cậu lấy đi." Từ Tiểu Mãn cười nói.
"Nhưng... cậu lấy đâu ra tiền mua điện thoại này?"
Từ Tiểu Mãn đáp nhẹ nhàng: "Nhà của người mà tớ cứu đã đưa cho tớ một ít tiền cảm ơn."
Tiểu Hoa do dự, ánh mắt lộ rõ sự thích thú với chiếc điện thoại, nhưng vẫn không nỡ nhận: "Điện thoại này đắt tiền lắm!"
Từ Tiểu Mãn cười, đẩy nhẹ chiếc điện thoại vào tay Tiểu Hoa: "Cầm đi, chúng ta là chị em tốt, có phúc cùng hưởng!"
"Nói thật, nếu không phải cậu cho tớ mượn một ngàn trước đó, tớ đã không có tiền để mua nguyên liệu bổ dưỡng cho anh ta. Có khi chính nhờ vậy mà họ mới cảm thấy tớ chăm sóc tốt nên đã cảm ơn nhiều hơn."
Tiểu Hoa càng sợ ngây người, không kiềm được mà hỏi: "Vậy họ cảm ơn cậu bao nhiêu?"
Đương nhiên, tiền tài không lộ ra ngoài.
Mẹ Sở cùng An Nhã cụ thể cho bao nhiêu tiền, Từ Tiểu Mãn là tuyệt đối sẽ không nói.
Cô khéo léo chuyển chủ đề: "À, đúng rồi, cậu nói chuyện gì qua điện thoại ấy nhỉ…?"
"A! Tớ suýt nữa quên mất!" Tiểu Hoa vội kéo tay Từ Tiểu Mãn: "Mau lên, trưởng thôn vừa thông báo mọi người tập trung ở ủy ban thôn lúc 6 giờ rưỡi."
Khi hai người đến ủy ban thôn, chỉ còn vài phút nữa là đến giờ hẹn, nên đã có rất nhiều dân làng đã tụ tập ở đấy.
Mẹ của Tiểu Hoa thấy hai người bọn họ đến, vội vàng đứng lên vẫy tay, bảo họ lại gần.
"Này này, mọi người xích lại chút, cho hai đứa nó ngồi với."
Mặc dù xung quanh đã chật kín người, nhưng nhờ sự kêu gọi của mẹ Tiểu Hoa nên mọi người xung quanh đều dịch sang bên canh, để lại hai vị trí trống cho hai người các cô.
Vừa ngồi xuống, thôn trưởng đã bắt đầu phát biểu.
"Hôm nay triệu tập mọi người lại đây là để thông báo về việc thôn chúng ta sắp bị phá dỡ và di dời!"
Ngay lập tức, mọi người ồ lên, không khí trở nên xôn xao, dân làng bắt đầu châu đầu ghé tai vào nhau bắt đầu lo lắng bàn luận.
"Mấy người của Húc Hoa Điền Sản là ai mà dám đυ.ng vào thôn của chúng ta!" Một người đứng lên quát lớn.
Từ Tiểu Mãn liếc nhìn, thấy người này sao mà quen mắt thế.
Rất nhanh, cô liền phản ứng lại.
Đây không là Chu Đại Vĩ, người cậu họ của nguyên chủ — một kẻ vô trách nhiệm sao.