Rất rõ ràng, lúc này Sở Hạo Thiên tin tưởng Từ Tiểu Mãn hơn hai người kia.
Nhận thấy điều này, mẹ Sở nhanh chóng đưa ra quyết định: "Cảm ơn cô đã cứu con trai tôi, Hạo Thiên!"
Nếu Sở Hạo Thiên vì mất trí nhớ mà chưa thể tin tưởng họ, nhưng lại có chút tình cảm nương tựa với cô gái đã cứu mình, thì tốt nhất là bắt đầu từ mối quan hệ này.
Thật lòng mà nói, trong lòng Từ Tiểu Mãn lúc này cũng vô cùng căng thẳng. Cô một lòng chỉ muốn cầu tài, chứ cô không muốn dính dáng đến chuyện tình cảm.
Từ Tiểu Mãn liền thuận theo ý Sở mẫu mà nói: "Không có gì đâu, nhưng tôi nghĩ điều quan trọng bây giờ không phải là nhận nhau, mà là nhanh chóng đưa anh ấy đến bệnh viện lớn để kiểm tra kỹ càng."
Mẹ Sở nghe vậy, liền gật đầu liên tục: "Đúng, đúng, đúng! Tôi cũng nghĩ như vậy."
An Nhã đứng bên cạnh cũng lập tức tỏ ý đồng tình, cô còn nhắc đến việc quen biết với các chuyên gia y tế hàng đầu về não bộ và bắt đầu gọi điện ngay để liên hệ sắp xếp với phía bệnh viện.
Lúc này, không ai nghĩ đến việc hỏi ý kiến của Sở Hạo Thiên.
May mắn là Từ Tiểu Mãn vẫn tỉnh táo. Cô biết rằng nếu muốn nhận được khoản cảm tạ hậu hĩnh từ Sở gia, thì việc Sở Hạo Thiên quay trở lại gia đình là điều tất yếu.
Từ Tiểu Mãn thẳng thắn nói với Sở Hạo Thiên: "Anh cũng thấy điều kiện nhà tôi rồi. Đừng nói đến việc đưa anh đến bệnh viện lớn để kiểm tra, ngay cả mua chút đồ ăn bổ dưỡng cho anh cũng phải vay tiền."
Nếu không có ý định kết nối cảm tình với đối phương, thì chẳng có lý do gì để duy trì liên hệ sau này. Từ Tiểu Mãn đương nhiên muốn tranh thủ tối đa lợi ích cho mình.
Vì vậy, cô không ngần ngại kể lại chuyện cô đã cứu anh và những gì cô đã phải bỏ ra để chăm sóc anh, để Sở mẫu và An Nhã biết rõ.
Dừng lại một chút, Từ Tiểu Mãn tiếp tục: "Cảnh sát đã giúp xác minh thân phận của họ, nên chắc chắn họ không phải kẻ giả mạo."
"Hơn nữa, anh và dì đây trông rất giống nhau... Quan trọng nhất là, chỉ khi đi cùng họ, anh mới có thể nhanh chóng đến bệnh viện để kiểm tra sức khỏe."
Thật ra những lời cô nói bây giờ có vẻ thực tế, so với hình ảnh thiện lương mà Từ Tiểu Mãn đã thể hiện hai ngày hôm nay đã bắt đầu có vết nứt nhỏ, nhưng khi anh ta nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc của cô đang chăm chú nhìn mình, cảm nhận trong đó là sự chờ đợi của cô, Sở Hạo Thiên rơi vào trầm mặc.
Sở Hạo Thiên cảm thấy, Từ Tiểu Mãn sở dĩ làm như vậy, đơn giản đều là vì bản thân anh.
Cô chẳng qua quá mức lo lắng cho thân thể của anh.
Sau một lúc trầm ngâm, Sở Hạo Thiên cuối cùng gật đầu: "Được, tôi sẽ đi cùng họ."
Nghe vậy, mẹ Sở và An Nhã vui mừng khôn xiết.
Người tài xế cũng nhanh chóng mở cửa xe, rồi kiên nhẫn đứng ở bên cạnh chờ đợi.
Lúc này, Sở Hạo Thiên chuẩn bị lên xe cuối cùng cũng không nhịn được mà do dự nhìn về phía Từ Tiểu Mãn.
Từ Tiểu Mãn nhận ra điều đó, nhưng cô chỉ muốn nhanh chóng nhận được tiền: "Anh cứ yên tâm đi cùng họ trước. Nếu kiểm tra phát hiện anh không phải người nhà của họ, thì anh có thể quay lại đây sau."
Nhận thấy sự phụ thuộc của Sở Hạo Thiên vào Từ Tiểu Mãn, An Nhã vẫn luôn dõi theo Sở Hạo Thiên bắt đầu cảm thấy một cỗ nguy cơ không rõ lí do dâng lên trong lòng.
Sau khi đưa Sở Hạo Thiên về nhà, An Nhã không muốn hai người họ còn bất kỳ liên hệ nào nữa. Nhưng cô ta cũng không dại gì bày tỏ suy nghĩ đó ngay bây giờ.
An Nhã từ trong túi lấy ra một tấm thẻ và đưa đến trước mặt Từ Tiểu Mãn: "Cô Từ, đây là thẻ ngân hàng, mật khẩu là sáu số 0, bên trong có 500 vạn. Đây là sự cảm tạ của chúng tôi đối với ơn cứu mạng và sự chăm sóc của cô dành cho Hạo Thiên, xin cô hãy nhận lấy."
Khoảnh khắc chờ đợi bao lâu nay cuối cùng đã đến!
Từ Tiểu Mãn kích động đến mức toàn thân run lên.
Ánh mắt cô dán chặt vào tấm thẻ ngân hàng mà An Nhã đưa ra, trong đầu chỉ vang lên câu: "500 vạn a! 500 vạn!"
Tận 500 vạn!