Chương 10:

Ngồi bên cạnh mẹ Sở, An Nhã cũng căng thẳng và lo lắng không kém.

May mắn thay, ông trời đã phù hộ!

Khi xe vừa dừng trước cửa nhà Từ Tiểu Mãn, nghe thấy tiếng động, hai người một trước một sau từ trong nhà bước ra.

Người đi trước là Từ Tiểu Mãn, còn người theo sau chính là Sở Hạo Thiên.

Khi nhìn thấy Sở Hạo Thiên, trái tim của mẹ Sở và An Nhã như bùng nổ, cả hai vội vàng mở cửa xe và chạy ngay về phía anh!

Còn Từ Tiểu Mãn, khi thấy cảnh tượng này, cô cũng không giấu nổi sự kích động.

Cô đã nghĩ rằng Sở gia sẽ sớm tìm đến, nhưng không ngờ hiệu suất lại nhanh đến vậy!

Nhìn thấy mẹ Sở và An Nhã ôm chặt lấy Sở Hạo Thiên, thể hiện rõ sự lo lắng và niềm vui khi gặp lại anh, Từ Tiểu Mãn nhanh chóng điều chỉnh cảm xúc của mình, cố gắng giữ vẻ bình tĩnh để không ai phát hiện ra sự phấn khích và hưng phấn bên trong nội tâm sắp không kiềm chế được của cô.

Đến đây đi! Nhanh chóng dùng tiền ném vào cô đi!

Cô đã gấp không chờ nổi nữa rồi!

Mọi việc diễn ra suôn sẻ hơn mong đợi, nhưng khi đến thời điểm quan trọng lại phát sinh ra việc ngoài ý muốn.

Từ Tiểu Mãn trước giờ chỉ nghĩ đến việc làm sao để liên lạc với gia đình Sở Hạo Thiên, không nghĩ đến Sở gia lại tự tìm đến. Nhưng đối diện với mẹ Sở và An Nhã đầy nước mắt, xúc động khôn nguôi, Sở Hạo Thiên lại hỏi:

"Dì nói các người là người nhà của tôi, có chứng cứ gì để chứng minh không?"

Sở Hạo Thiên rất muốn tìm lại gia đình mình, nhưng anh ta cũng sẽ không lập tức đi theo một người xa lạ tự nhận là người nhà của anh ta.

Từ Tiểu Mãn tròn xoe mắt ngạc nhiên.

Chẳng lẽ đây là sức mạnh của cốt truyện gốc?

Là một tổng tài lớn, năng lực của nam chính trong công việc chắc chắn không phải bàn. Đối mặt với mẹ Sở và thanh mai trúc mã đến nhận thân, mà anh ta vẫn luôn giữ được sự bình tĩnh và đặt câu hỏi.

Nhưng ở trong cốt truyện gốc, khi sống cùng nữ chính suốt hơn ba tháng sau khi mất trí nhớ, sao anh ta lại không có một chút nghi ngờ nào vậy?

Mẹ Sở đứng hình.

An Nhã cũng ngỡ ngàng.

Họ chỉ nghĩ đến việc gặp lại người thân, nên vội vàng từ thành phố A chạy đến mà không mang theo bất kỳ chứng cứ gì. Dù sao, với tài lực và địa vị của Sở gia ở thành phố A, ai lại nghĩ đến việc phải chuẩn bị chứng cứ để chứng minh thân phận chứ?

"Chính cảnh sát đã gọi điện cho chúng ta..." Mẹ Sở nói, "Và vị cảnh sát này đã đưa chúng ta đến đây."

Chẳng lẽ điều đó còn chưa đủ làm chứng cứ sao?

Nghe vậy, viên cảnh sát vội giải thích: "Đúng vậy, chúng tôi đã so sánh hình ảnh và thông tin từ cả hai bên nên mới liên hệ với gia đình. Tuy nhiên, kết quả kiểm tra DNA vẫn chưa có."

Họ có thể đến đây để xác nhận, nhưng không thể để xảy ra bất kỳ sai sót nào. Dù người trong cuộc quyền thế đến đâu, mọi thứ đều phải dựa trên chứng cứ thực tế.

Sở Hạo Thiên suy nghĩ một chút rồi nói: "Vậy chờ kết quả kiểm tra DNA rồi nói tiếp."

Nghe vậy, mẹ Sở và An Nhã càng trở nên sốt ruột.

Mẹ Sở nói: "Còn phải chờ kết quả gì nữa? Chẳng lẽ mẹ không nhận ra con trai mình sao?"

An Nhã cũng lên tiếng: "Hạo Thiên, chúng ta thật sự là người nhà của anh."

Sau bao khó khăn mới tìm thấy Sở Hạo Thiên, hơn nữa tình trạng bây giờ của anh ta cũng không được tốt lắm, dĩ nhiên họ muốn lập tức đưa anh ta về, dùng thiết bị y tế tốt nhất và mời những chuyên gia hàng đầu để điều trị.

Vì Sở Hạo Thiên mất trí nhớ nên không dễ dàng đi theo mẹ Sở và An Nhã. Cảnh sát chỉ có thể thu thập càng nhiều chứng cứ hơn, nên anh ta đành phải hỏi thêm Từ Tiểu Mãn về chi tiết việc cô cứu Sở Hạo Thiên ngày hôm qua.

Lúc này, sự chú ý của mẹ Sở và An Nhã cũng chuyển sang Từ Tiểu Mãn. Họ nhận thấy rằng khi cảnh sát hỏi Từ Tiểu Mãn, ánh mắt Sở Hạo Thiên nhìn cô trở nên rất nghiêm túc.