Chương 1: Vớt

---

Xuyên thư

Từ Tiểu Mãn cúi người, tay trái đảo qua đảo lại trong chiếc rổ, tay phải cầm rổ lắc nhẹ trong nước biển.

Qua một hồi đảo qua lại trong nước biển, bùn đất trên bề mặt sò nhỏ đã được nước biển cuốn trôi khá sạch, Từ Tiểu Mãn quay người đổ sò biển từ rổ vào thùng nước bên cạnh, rồi tiếp tục mò mẫm sò biển trong nước.

Tuy nhiên, sò biển không phải là loại hải sản quý hiếm, giá cũng rẻ, đối với những người sống ven biển thì việc ra khơi bắt hải sản chủ yếu là để kiếm sống.

Thấy Từ Tiểu Mãn vẫn đang chăm chú mò sò biển, từ xa, Từ Tiểu Hoa không kìm được vẫy tay gọi lớn: "Tiểu Mãn! Đừng mò sò nhỏ nữa! Lại đây, hôm nay có con trai lớn lắm!"

Nghe tiếng gọi, Từ Tiểu Mãn đáp: "Được, tới ngay đây!"

---

Nói là sẽ tới ngay, nhưng Từ Tiểu Mãn vẫn tiếp tục mò sò biển, chưa có dấu hiệu gì là sẽ đi qua.

Không có cách nào khác, ba ngày trước cô mới xuyên qua.

Trước khi xuyên, Từ Tiểu Mãn lớn lên ở vùng núi, cũng chưa từng có kinh nghiệm ra biển bắt hải sản. Giờ cô lại xuyên vào một cô gái lớn lên ở vùng biển, muốn nắm bắt ngay những kỹ năng bắt hải sản thành thạo như chủ cũ của cơ thể này thì quả là khó khăn đối với cô.

So với việc bắt các hải sản khác cần nhiều kĩ thuật, thì việc bắt sò biển không đã rất dễ dàng, hiện tại lại đang là giữa tháng 5 âm lịch nên sò biển đã sinh sản rất nhiều. Dưới lớp bùn ở vùng nước này, chỉ cần mò là có thể tìm được cả đống sò biển trong cát, việc này không đòi hỏi nhiều kỹ thuật.

Từ Tiểu Mãn có thể dễ dàng nắm bắt kỹ năng này, lại còn có thể tránh xa những người trong làng cũng ra biển bắt hải sản, tránh để người dân nghi ngờ về khả năng bắt hải sản còn vụng về của mình.

Nghĩ đến đây, Từ Tiểu Mãn chỉ biết thở dài.

Trước khi xuyên qua, dù không phải là kẻ giàu có gì, nhưng cô cũng có một công việc tương đối ổn định ở thành phố lớn, còn có chút tiền tiết kiệm.

Nhưng sau khi xuyên qua, cô trở thành một cô bé mồ côi không cha không mẹ, không anh chị em, chỉ sống cùng cậu.

Cậu của nguyên chủ là người hay đi lang thang, rất không đáng tin cậy. Vài ba ngày mới về một lần là chuyện bình thường, thậm chí khi nguyên chủ lớn hơn thì có thời điểm mười ngày nửa tháng hai người mới gặp nhau.

Lần này, do nguyên chủ ở nhà một mình lại đột nhiên bị sốt cao, đến cuối cùng qua đời vì không được chữa trị kịp thời, nên mới có Từ Tiểu Mãn xuyên qua.

Khó khăn hơn nữa là hiện giờ, tài sản của nguyên chủ từ trên xuống dưới chỉ có hơn hai trăm đồng.

Điều này có nghĩa là, dù Từ Tiểu Mãn muốn thu dọn hành lý để đi làm công nhân trong nhà máy, thì chi phí đi đường và sinh hoạt ban đầu cũng đã là vấn đề lớn.

Sau khi thở dài xong, Từ Tiểu Mãn tiếp tục cúi lưng mò sò biển.

Dù sò biển có rẻ đến đâu, chỉ cần cô mò được đủ nhiều thì cô vẫn có thể bán lấy chút tiền.

Lần mò này, Từ Tiểu Mãn cảm thấy có gì đó không ổn trong tay.

Cô nhíu mày, theo bản năng dùng sức nắm chặt.

"Rầm ——"

Chỉ thấy một người đàn ông trẻ tuổi, hai mắt nhắm nghiền, bị cô đột ngột kéo lên khỏi mặt nước.

"A a a ——" Từ Tiểu Mãn sợ hãi hét lớn, rồi vội vàng buông tay, người đàn ông lập tức rơi trở lại vào nước biển.

Từ xa, Từ Tiểu Hoa nghe thấy tiếng động, vội vàng hỏi: "Có chuyện gì vậy? Sao thế?"

"Trong nước... có người!" Từ Tiểu Mãn hoảng sợ đến mức giọng nói run rẩy.

Dù rất sợ, nhưng Từ Tiểu Mãn lo lắng người kia có thể vẫn còn sống, nên cô vội vàng đưa tay run rẩy, lại một lần nữa kéo cánh tay của người đàn ông lên.

Khi Từ Tiểu Hoa chạy tới, Từ Tiểu Mãn đã hổn hển kéo được người đàn ông lên chỗ cát xa thủy triều.

Nhìn thấy người đàn ông, Từ Tiểu Hoa cũng sợ hãi nhảy dựng lên.

Từ Tiểu Mãn mệt đến mức thở dốc, nhưng động tác trên tay càng nhanh hơn.

Đừng nhìn đối phương hiện tại nhắm chặt hai mắt lại không cử động, nhưng khi kéo anh ta lên, Từ Tiểu Mãn nhận ra chân tay của anh ta vẫn còn mềm.

Không biết người đàn ông này đã bị ngâm trong nước bao lâu, nhưng tình hình hiện tại đã không còn tốt lắm. Từ Tiểu Mãn sợ chậm trễ thời gian cứu người nên cô cũng không lãng phí thời gian với việc đổ nước ra khỏi người anh ta.

Tay trái của cô mạnh mẽ bóp mở miệng đối phương, nhanh chóng thực hiện hô hấp nhân tạo và ép ngực.

---