Chương 1: Xuyên sách

Lúc Yến Độ mở mắt ra, đầu cậu đau như sắp nứt vỡ, cảm giác có một bàn tay ôm eo mình, còn có xu hướng sờ đi xuống dưới, không nói hai lời, cậu trở tay bắt lấy cái tay kia, nâng lên mắt, nhìn đến một khuôn mặt trong gương.

Trong gương, thanh niên có mái tóc đen ngắn vuốt keo, tóc vuốt ngược ra sau, tạo kiểu rõ ràng tỉ mỉ, tôn lên đường cong khuôn mặt lưu loát, liếc mắt nhìn qua lại sạch sẽ thanh tuấn.

Nhưng sơ mi trắng trên người cậu có hơi nhăn, cổ áo mở ra hai cúc, lộ ra một chút xương quai xanh, vạt áo nhét vào bên trong quần, phác họa ra đường cong eo thon chắc, thanh lãnh lại ẩn ẩn lộ ra một chút dục, phảng phất giống như tiểu bạch hoa câu dẫn người tới hái.

Người trong gương quen thuộc lại xa lạ, quen thuộc ở chỗ vẫn là đường nét ngũ quan này, xa lạ là...Phong cách phóng đãng đến giấu đầu lòi đuôi này không phải cậu.

“Làm sao vậy? Đầu lại đau à?” Người đàn ông bên cạnh cậu mở miệng hỏi, “Vừa rồi là tôi không chú ý, làm đau cậu.”

Trong đầu Yến Độ thoáng hiện mấy đoạn hình ảnh, một tay cậu chống ở trên thành bồn rửa tay, một tay còn lại nắm chặt cánh tay tên kia.

“Trên lầu có phòng nghỉ, tôi mang cậu đi lên nghỉ ngơi một chút đi.” Tên kia còn đang lợi dụng vuốt ve ngón tay cậu.

Là một người đàn ông trưởng thành, thực dễ dàng nhận ra được những lời này có tính ám chỉ. Yến Độ nhắm hai mắt hoãn lại, nhíu mày hất tay tên kia, “Không cần.”

Có chút không thích hợp. Thân thể hơi nóng, cổ họng khô khốc, trong miệng còn có mùi rượu, trong phòng vệ sinh ẩn ẩn có thể nghe được thanh âm bên ngoài ồn ào náo nhiệt, âm nhạc rất lớn, còn tiếng người có ồn ào.

Đầu Yến Độ ong ong, như đang mộng du.

“Rít điếu thuốc tỉnh người chứ?” Tên đagn ông kia cũng không kiên trì, đưa điếu thuốc đến trước mặt cậu.

“Xin lỗi, tôi không hút thuốc lá.” Trẻ con 3 tuổi đều biết không nên tùy tiện nhận đồ của người lạ. Cậu lại chối đẩy lần nữa làm tên đàn ông đen mặt, cười nhạo một tiếng, “Cho cậu thì cậu cứ nhận đi, Lệ tổng đêm nay chỉ sợ không rảnh lo cậu đâu, có Khương Thính Hàn ở, cậu cho rằng cậu là cái gì.”

Lệ tổng, Khương Thính Hàn.Từ ngữ mấu chốt mang đến cảm giác quen thuộc làm Yến Độ chỉ một thoáng đã rộng mở thông suốt. Khương Thính Hàn, vai chính trong tiểu thuyết “Tình yêu công tâm kế’’, tiểu thuyết kể về một câu chuyện báo thù cẩu huyết.

Tối hôm qua trước khi ngủ đồng nghiệp gửi luận văn nhờ Yến Độ sửa giúp, sau khi mở link, lại thấy là 1 cuốn tiểu thuyết. Trùng hợp chính là, trong cuốn tiểu thuyết này có một nhân vật pháo hôi, cùng tên với Yến Độ, là bạn cùng phòng đại học của vai chính Khương Thính Hàn, pháo hôi này ghen tị Khương Thính Hàn, nơi chốn đối nghịch với vai chính, gia cảnh nghèo khó bần hàn, lại lòng tự trọng cao, đua đòi thành tánh.Một nhân vật pháo hôi ngốc nghếch tham mộ hư vinh.

Đến nỗi Lệ tổng mà tên kia nhắc tới, liên hệ với tên vai chính Khương Thính Hàn, thực dễ đoán ra là ai, Lệ tổng, vai ác trong tiểu thuyết, kim chủ bao dưỡng Yến Độ. Cũng là đối tượng vai chính Khương Thính Hàn muốn báo thù.

Cha của Khương Thính Hàn từng là tổng giám đốc một công ty niêm yết, bị người hãm hại, dẫn tới chuỗi tài chính của công ty bị đứt gãy, bồi thường đến táng gia bại sản, bị người nhân cơ hội thu mua công ty, mẹ của vai chính cuỗm tiền chạy, cha vai chính không chịu nổi áp lực nợ nần nhảy lầu tự sát. Bắt đầu cho số phận bi thảm của vai chính.

Không còn cha mẹ nên bị đưa vào cô nhi viện, ở cô nhi viện trưởng thành tới 17 tuổi, năm 17 tuổi, nhờ thành tích học tập ưu tú được người giúp đỡ, người giúp đỡ cậu ta, lại là con trai của tên đại gia năm đó thu mua công ty của cha cậu ta.