Chương 7: Nướng BBQ

Vẻ mặt Lư Thiếu Dư táo bón nhìn Dube thú khi ngất xỉu chậm rãi khôi phục thành màu trắng sữa nguyên bản, thì ra sinh vật ngoài hành tinh này có gien tắc kè hoa......

Tuy rằng cậu biết rõ bắt giữ một tiểu sinh vật tay trói gà còn không chặt như vậy có chút phiền phức, nhưng con Dube thú này là sinh vật thông minh duy nhất mà cậu từng thấy, liệu nó có hiểu điều cậu muốn biểu đạt ra không, chỉ dựa vào việc nó theo dõi cậu, ẩn giấu bản thân và còn triệu hoán nữa, có lẽ chỉ cần cậu làm thêm vài cử chỉ nữa nó liền hiểu rõ.

Vì vậy Lư Thiếu Dư suy nghĩ, cuối cùng vẫn không phóng sinh, lấy Dube thú ra khỏi ba lô ôm vào trong lòng, đem ba lô đeo trên lưng, cậu chuẩn bị mang nó về hang ổ.

Trước khi đi cậu quay đầu nhìn xem Vảy thú đã chết kia, so sánh một chút với thịt lợn rừng trong tay, cậu cảm thấy vẫn là loại lợn rừng này giống trên trái đất ăn tương đối yên tâm, tuy rằng hình dạng cổ quái, nhưng cũng hơn so với loại hoàn toàn biến dị kia, Lư Thiếu Dư đại phát từ bi để Vảy thú bảo toàn thân thể, tránh cho nó chết thảm rồi còn bị phanh thây nướng chín.

Khi Dube thú tỉnh lại, mặt trời cuối cùng cũng lặn.

Lư Thiếu Dư đang nướng thịt, mỡ nhỏ xuống lửa phát ra tiếng xì xèo, hương thơm thịt nướng không ngừng xoay quanh, sau đó chui vào cái mũi thú Dube, hít hít cái mũi hé mở đôi mắt xanh..

Nơi nó nằm là một tảng nấm nham thạch khổng lồ, mà sinh vật vô danh đã bắt nó đem về đây đang ngồi trước một đống lửa quay lưng về phía nó, cánh tay không ngừng chuyển động, không biết sinh vật ấy đang làm cái gì, nhưng mùi thơm trong không khí lại càng ngày dày đặc, Dube thú nuốt nuốt nước miếng, nhanh chóng bò ra khỏi ba lô nó đang nằm.

Bởi vì mùi hương trong không khí thật sự là quá thơm, sinh vật kia nhất định là lại đang ăn món gì, như ban ngày giống nhau, hương vị thậm chí còn hơn cả trái hương quả ngon nhất nó từng ăn.

Thế nên nó không biết rốt cuộc là trốn đi, hay là...... Ăn một miếng rồi mới đi.

Nhưng sau khi ăn một lần,khả năng liền không đi được, tuy rằng sinh vật lạ kỳ kia không có ăn nó, nhưng không chừng chỉ đang ghét bỏ nó ít thịt đi?

Trong khu rừng nham thạch này, Dube thú lần đầu tiên đυ.ng tới sinh vật tựa hồ còn thông minh hơn nó, cho nên không khỏi nhất thời vô ý, nếu nó chạy thoát, nó nhất định sẽ không bao giờ bị sinh vật lạ kỳ này bắt được nữa.

Nghĩ như vậy, Dube thú cảm thấy mệnh vẫn là tương đối quan trọng hơn, sinh vật vô danh này nãy giờ vẫn luôn tập trung làm đồ ăn, tựa hồ không hề phát hiện tình hình phía sau, này có thể là cơ hội duy nhất để nó trốn thoát, cho nên nó vẫn nên nhanh chóng rời đi.

Dube run run cánh, khi nó chuẩn bị cất cánh, một bên cẩn thận đề cao cảnh giác bên còn lại hít hít mũi, muốn đem hương vị bữa ăn tình cờ này ghi nhớ kỹ trong đầu.

Tuy nhiên, ngay khi nó do dự, trong chốc lát sinh vật vô danh phía trước đột nhiên quay đầu lại, trong tay cầm vật thể không xác định dưới ánh chiều tà phản xạ ra một đạo hàn quang, nháy mắt liền lao tới trước mặt nó, Dube thú lập tức liền nhớ tới thứ đồ vật kia cắm vào bụng Lân Giáp Thú, Dube thú lập tức hét lên, một bên nó hét chói tai, bên còn lại gắt gao nhắm chặt đôi mắt .

"Dube Dube ——!"

Lư Thiếu Dư bị nó dọa cho hoảng sợ, tay cầm thịt nướng run lên, thiếu chút nữa đem thịt trên dây thép đều rơi xuống đất, nhìn bộ dáng tiểu sinh vật lại bắt đầu trở nên xám trắng, vẻ mặt hoảng sợ run bần bật, Lư Thiếu Dư thật sự không biết là do cậu quá dọa người hay là do tiểu sinh vật này lá gan quá nhỏ.

"Tôi nói cậu có thể hay không ngừng la hét......"

"Dube Dube ——!!"

Lư Thiếu Dư:......

"Đừng kêu nữa!!"

Giọng áp bức của Lư Thiếu Dư khiến Dube thú rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt trong nháy mắt sợ tè ra quần, lập tức ngừng kêu la sói gào nữa .

Thấy cuối cùng nó cũng dừng lại, Lư Thiếu Dư mới nhẹ nhàng thở ra, dựng lỗ tai lắng nghe, cũng may lần này không có tiếng động vật nào chạy về hướng này, xem ra thuật triệu hoán của sinh vật này là liên quan trực tiếp đến tiếng kêu khóc của nó.

Dube thú vẫn còn sợ hãi, bản tính nó trời sinh nhát gan, bất luận uy hϊếp gì đều khiến nó sợ muốn chết, một sinh vật vô danh, trước mặt nó làm thịt hai con động vật, trong đó có một con Lân Giáp Thú có chút địa vị ở trong rừng nham thạch, vì thế ở trong mắt Dube,sự tồn tại của Lư Thiếu Dư liền trở thành cái hung thần ác sát, mặc dù nó cảm thấy sinh vật vô danh này không hề có ý định nướng nó ăn, nhưng dưới ánh mắt của cậu, nó vẫn vô tình run rẩy.

Lư Thiếu Dư đã rất cố gắng để sửa lại nét mặt mình, mặc dù cậu cảm thấy ngoại hình mình không hề hung ác, có vô số người nói ngũ quan cậu rất đẹp trai và chói mắt, bây giờ Lư Thiếu Dư hiển nhiên hiểu rõ thẩm mỹ lúc này đã vượt qua tinh cầu, vượt qua giống loài lúc sau, trên cơ bản không tồn tại điểm gì chung, nên thế Lư Thiếu Dư cầm miếng thịt trên tay, buồn bã nghĩ rằng có lẽ sức thuyết phục của cậu bây giờ còn không vững chắc bằng một miếng thịt .

Dube thú nhìn cậu, rồi nhìn miếng thịt gần ngay trước mắt, lại một lần nữa rơi vào cuộc chiến đấu mắt.

Cuối cùng, dưới ánh mắt Lư Thiếu Dư, nó vươn móng vuốt nhỏ ra đón nhận miếng thịt nướng vàng ươm, thơm phức từ trên dây thép, dùng sức cắn một miếng to, đôi mắt xanh của nó nháy mắt mở lớn.

Thịt lợn rừng mỏng và đồng điều được nướng ở nhiệt độ cao, lớp biểu bì bên ngoài trở nên giòn rụm và thơm, còn phần thịt bên trong mỡ nạc đan xen, béo mà không ngán, thịt lại chắc và non mềm, tựa hồ còn mang theo vị đậm đà như được rắc lên chút ít muối, ăn ngon đến mức làm nó muốn nuốt luôn cả đầu lưỡi.

......

Đương nhiên,đều này không phải Dube thú nói, mà bản thân Lư Thiếu Dư thấy biểu tình trên mặt nó, sau đó cậu tổng kết lại, cùng thời điểm lúc sáng cậu ăn cảm giác không sai biệt lắm.

Dube thú hoàn toàn không thể diễn tả được vị ngon của món thịt nướng này, nó chỉ biết từ nay về sau đồ ăn nó thích nhất liền không còn là thúy căn quả nữa.

Lúc này một người một thú còn chưa ý thức được, Lư Thiếu Dư tùy tay đưa thịt, khiến Dube thú từ sinh vật ăn chay một ngàn năm nay vô tình biến thành loài ăn thịt.

Bắt người tay ngắn, cắn người miệng mềm, những lời này đặt ở chỗ nào cũng điều có điểm hợp lý.

Ít nhất là Dube đã thể hiện sự thân thiện chưa từng có trước mặt Lư Thiếu Dư sau khi ăn hết thịt trên dây, thậm chí nó không còn rùng mình khi nhìn thấy cậu.

Nói cách khác, khuôn mặt đẹp trai sáng chói nhất trái đất này của cậu quả thực còn kém xa xiên thịt nướng này.

Lư Thiếu Dư:.....nói tiếp nữa điều là nước mắt(*꒦ິ꒳꒦ີ).

Bụng Dube thú căng phồng dựa vào bao lô và nhìn vào cậu. Đôi mắt to tròn màu xanh lam đầy nghi ngờ, Lư Thiếu Dư cùng nó điểu nằm bất động trên tảng đá khi mặt trời lặn, một người một thú ngồi cùng nhau, ánh lên hình ảnh hài hòa.

Tuy nhiên, thời gian tốt đẹp luôn tồn tại trong thời gian ngắn.

Bởi Lư Thiếu Dư khát nước, chai nước cuối của cậu đã cạn.

Vì thế cậu ngồi dậy và bắt đầu chuẩn bị cho cuộc thẩm vấn chéo sắp diễn ra.

(Thẩm vấn chéo là việc thẩm vấn một nhân chứng được bên đối lập triệu tập để làm chứng. Sự khác biệt lớn nhất là về cách tiến hành thẩm vấn luật sư được phép đặt câu hỏi dẫn dắt trong thẩm vấn chéo, nhưng không được đặt câu hỏi dẫn dắt trong thẩm vấn trực tiếp. Câu hỏi dẫn dắt là một cách rất hiệu quả để có thể kiểm soát và chỉ đạo việc thẩm vấn, đặc biệt là với một nhân chứng không muốn giúp bên thẩm vấn)

Dube thú vừa thấy cậu ngồi dậy, không khỏi lại có chút lo lắng, nhưng có lẽ vì mấy xiên thịt nướng, nên nó nể tình mà không kêu nữa, nó thận trọng nhìn Lư Thiếu Dư, quan sát xem cậu rốt cuộc muốn làm cái gì.

Lư Thiếu Dư đợi Dube thú nhìn hồi lâu, sau đó bắt đầu quơ chân múa tay.

Chỉ chỉ yết hầu, chỉ chỉ bụng, cậu cầm lấy cái chai rỗng, làm động tác uống nước, cuối cùng gian nan nuốt nuốt nước miếng đem bình không lật qua, ra hiệu cậu muốn uống nhưng lại không có…nước.

Dube thú chớp chớp đôi mắt nhìn cậu trong chốc lát, sau đó nhếch miệng xuống, làm ra vẻ mặt rất ác ý và tràn đầy chế nhạo.

Lư Thiếu Dư: Cái quái gì vậy??

Lư Thiếu Dư nghiến răng, chuẩn bị dạy dỗ cho đứa trẻ ngoài hành tinh này một bài học sâu sắc, tuy nhiên, trước khi cậu đi qua, đứa trẻ ngoài hành tinh này liền vỗ vỗ cánh bay đi.

Lư Thiếu Dư:......

Ăn xong liền chạy......Từ từ, chuyện này khác với cốt truyện cậu nghĩ!!

Lư Thiếu Dư mắt thấy ngoại tinh tiểu tể tử bay khỏi tầm mắt hắn, cả người đều có loại bị chơi,cảm giác trứng đau.

Quả nhiên, hết thảy hình ảnh tốt đẹp đều giả dối, cậu cho rằng những việc làm hôm nay đã khiến cho sinh vật nhỏ bé kia tạm thời tin tưởng cậu trong lúc này.

Lư Thiếu Dư bĩu môi, không nói một lời ngồi xuống, sau đó nằm ngửa trên tảng đá, lấy tay làm gối. Hôm nay mồ hôi ra nhiều quá, khiến thân thể cậu bốc mùi hôi thối không ngửi nổi, so với những lo lắng về tương lai mơ hồ, theo quan điểm của Lư Thiếu Dư những điều kiện khó khăn này thực sự sự chẳng là gì cả, cậu chỉ lo lắng....ông nội cậu sẽ ở nhà một mình lúc cậu rời đi.

Mặt trời cuối cùng cũng rơi xuống rìa đường chân trời, Lư Thiếu Dư nhìn chằm chằm bầu trời hồi lâu, sau đó rụt cổ lại, cảm thấy có lạnh lẽo ở nơi này chênh lệch nhiệt độ ngày đêm dường như rất lớn.

Lư Thiếu Dư đứng dậy, đang định thêm chút củi lửa vào đống tro tàn của món thịt nướng thì nhìn thấy một đôi cánh nhỏ đang run rẩy, chật vật bay lên từ rìa tảng nấm thạch.

Khoảng khắc tiếp theo, Dube thú dùng lực quá mạnh, khiến khuôn mặt đỏ bừng của nó xuất hiện ở rỉa tảng đá, hai móng vuốt nhỏ hướng xuống dưới tự hồ túm cái đồ vật gì rất nặng, làm nó bay cực kỳ khó khăn.

Lư Thiếu Dư bước nhanh đến, duỗi tay kéo Dube thú lên.

Thứ Dube thú đang cầm chính là quả của “Cây roi Bất Tử” mà Lư Thiếu Dư đã từng nhìn thấy trước đây, quả to cỡ bằng cả cơ thể anh, chẳng trách nó bay quanh co như vậy.

Lư Thiếu Dư duỗi tay đem trái cây nhận lấy, bị gai ở bề mặt đâm suýt nữa ném ra ngoài.

Dube thú tê liệt nằm bẹp xuống ngã vào tảng nham thạch bất động.

Một lúc lâu, nó mở mắt nhìn thấy Lư Thiếu Dư vẫn ngơ ngác đứng bất động. Quả mà nó hao hết sức lực mang lên đang lẻ loi nằm đó, không có ai nhìn, nó lập tức nổi giận.

"Đô đô Dube!"

Lư Thiếu Dư quay đầu nhìn lại, không biết đứa nhỏ ngoài hành tinh này rốt cuộc muốn làm gì.

Dube thú vỗ vỗ cánh, bay lên bay xuống 360 độ xung quanh trái cây vài vòng. Trong miệng không ngừng kêu, Lư Thiếu Dư một câu đều nghe không hiểu.

Cuối cùng Dube thú rụt rè nhìn về quân đao bên hông cậu, Lư Thiếu Dư nghi hoặc hỏi, “Muốn ta cắt nó ra không?"

Cậu cầm lấy quân đao làm cái động tác cắt ra, Dube thú có chút sợ hãi co người lại, sau đó mở to mắt gật gật đầu.

Lư Thiếu Dư lập tức hiểu ra, cũng giống như lợn rừng biến dị, cây roi tiên này không chừng cũng khác với cây roi trên trái đất, cho nên loại quả này cũng không phải làm cảnh, mà khả năng có thể ăn được sao?

Lư Thiếu Dư lập tức có hứng thú, hưng phấn giơ dao lên cắt trái cây như quả dưa hấu.

"Tranh" một tiếng trái cây nứt thành hai nửa, lộ ra phần thịt trong suốt bên trong giống như dưa hấu.

Dube thú trợn to hai mắt, cũng không thèm nhìn Lư Thiếu Dư một cái, nhanh chóng nằm xuống nửa trái cây bắt đầu nhai.

Thực vật không thể tốt hơn động vật. Nhiều loại thực vật không phù hợp với thể chất con người, nếu ăn bừa bãi, nhẹ thì tiêu chảy, nặng chỉ còn cách về với đất mẹ thôi.

Mặc dù thịt quả thoạt nhìn cùng dưa hấu cực kỳ tương tự, trừ bỏ một cái là màu đỏ một cái là trong suốt ở ngoài, cũng không có gì khác biệt , nhưng Lư Thiếu Dư nhất thời cũng không dám dễ dàng thử qua, Cấu trúc thân thể cậu hoàn toàn bất đồng với sinh vật hành tinh này, những thứ vô hại với Dube có thể không gây hại cho cậu đâu?.

Vì vậy, khi Dube thú chuẩn bị đem nửa quả ăn sạch, Lư Thiếu Dư mới dùng đao cắt một ít bỏ vào trong miệng nếm thử.

Sau đó cậu liền tin rằng thứ này không có độc vì vị của nó giống hệt như dưa hấu!!!

Kỳ thật, Lư Thiếu Dư có chút cường điệu, cùi của loại quả này không ngọt, ít nhất không ngọt bằng dưa hấu, tuy nhiên , trong thời điểm thiếu nước, loại quả hơi ngọt với hàm lượng nước rất cao này hoàn toàn có thể giải quyết triệt để nhu cầu thiếu nước của cơ thể.

Và cậu cũng hiểu tại sao vừa rồi Dube thú lại nhìn cậu bằng ánh mắt giễu cợt, bởi vì trái cây này liền dưới chân cậu!! Đó là trái cây đầu tiên cậu nhìn thấy khi đi xuống dưới!!

Cho nên mới nói cậu rốt cuộc vì cái gì lại bỏ gần tìm xa chạy như vậy! mặc cho nước đang ở gần?......

Quả thực thiểu năng trí tuệ mà!