Những tiếng gầm gừ sắc bén vừa gay gắt trầm thấp kèm sắc nhọn lần lượt từ xa đến gần, Lư Thiếu Dư choáng váng đến mức không thể nào bình tĩnh nổi .
Chờ đã, từ từ......
Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?!, Liệu sinh vật nhỏ bé dễ thương này cư nhiên lại là đại Boss?
Cậu từ đầu tới đuôi cũng không tính toán làm hại tiểu sinh vật này a?
Dù cậu nuốn trốn đi, nhưng đã trễ rồi.
Lư Thiếu Dư nhìn những sinh vật quái dị, đang dần vây quanh mình, trong lòng chết lặng.
Vậy, nơi mà cậu xuyên không phải rừng rậm nguyên thủy, mà là thế giới động vật sao?!! Bọn chúng đều không nghe hiểu tiếng người!!!
Theo sau, con lợn rừng có sừng và Trường Giang nhất lưu có cánh, bản thân Lư Thiếu Dư cũng không thể mô tả được đây là loài động vật gì, một số con có thân hình gần giống với động vật trên trái đất, mà một số...
Lư Thiếu Dư yên lặng nuốt nước miếng, nhìn con thú hoang đi cuối, đang dần xuất hiện.
Thân hình nó cao ước chừng hai, ba mét, trên thân thể bao trùm lớp vảy cứng rắn tựa như Tê Tê, tứ chi thô tráng khổng lồ hữu lực, đầu nhỏ hình tam giác trông đặc biệt buồn cười so với thân hình khổng lồ, và đôi mắt trừng to phát xạ ra vẻ ngoài độc đáo của nó, khi bắt gϊếŧ con mồi, với cái đuôi kéo dài phía sau, trên đuôi có những lưỡi câu sắc nhọn hình dáng như bị đảo ngược, chỉ cần nhìn xem cũng đủ biết nếu bị cái đuôi kia quét trúng liền lập tức phải da tróc thịt bong.
Đại khái mười mấy động vật bất đồng về giống loài hình thành vòng vây, đem Lư Thiếu Dư cùng tiểu sinh vật trên tay cậu bị vây bên trong, những sinh vật được triệu hoán tới đây, thoạt nhìn đều có chút táo bạo, không ngừng phun hơi thở nóng rực về phía cậu, hoặc lớn hoặc bé trong mắt thể điều hiện sự cuồng nộ.
Dube thú còn trong tay Lư Thiếu Dư, nó vẫn kiên trì hét, những tiếng thấp tiếng cao nghe chói tai vô cùng, mà những sinh vật dưới tiếng kêu của Dube thú càng thêm táo bạo bất an, chúng bắt đầu vươn thân cùng đầu, làm ra tư thế chuẩn bị công kích.
Lư Thiếu Dư kinh ngạc, cậu cẩn thận quan sát chúng.
Sau đó cậu phát hiện, có lẽ không phải cầu cứu, mà do sóng âm kí©h thí©ɧ, dẫn tới những động vật này tụ tập về đây, hơn nữa bị kích phát ra dã tính còn có vẻ thập phần táo bạo.
Mà phát ra loại sóng âm này chính là sinh vật đáng yêu không chút thu hút nào trong tay Lư Thiếu Dư.
Nguyên lai cái này tiểu sinh vật cư nhiên lại là cái triệu hoán sư?!!l Liền tính triệu hoán tới động vật lớn bé so le không đồng đều, như thế nào sẽ có động vật ăn cỏ cùng động vật ăn thịt cũng không phân biệt đâu?
Ở giữa đàn có một con gần giống như thỏ, nhưng hình thể lớn hơn và có đôi tai cụp, nó còn đang cầm hạt giống của một loại cây không rõ nguồn gốc, thật sự là tới cứu viện sao? Thấy như nào đều là hoàn toàn không có lực sát thương được chứ?
Thời điểm này cậu còn nhàn nhã chỉ trích sinh vật có hay không có lực sát thương nữa chứ, Lư thiếu gia ngươi quả thực có dã tâm cao mà.
Đàn này không đồng đều, động vật từ lúc nghe tiểu sinh vật triệu hoán đến khi xuất hiện ở nơi này tổng cộng tốn không đến mười phút, những động vật đó nguyên bản điều ở gần đây, thời điểm Lư Thiếu Dư tìm nguồn nước, cách rất xa địa phương này, đều nhìn không thấy bất luận sinh vật nào ngoài con lợn rừng kia, chẳng lẽ thời điểm đó đám động vật đang lẩn trốn?
Rừng Nham Thạch lớn như vậy chẳng phải là thiên đường của những loài động vật này sao? Vì cái gì muốn trốn đi?
Lư Thiếu Dư mơ hồ cảm thấy không đúng ở chỗ nào đó, bất quá tình huống hiện tại không cho phép cậu nghĩ nhiều, bởi vì tiếng kêu sắc nhọn của tiểu sinh vật này đã làm đám sinh vật kia kề trên bờ bạo tẩu.
Trước sinh vật kia xuất hiện có hình thể lớn nhất, toàn thân sinh vật là vẩy vừa thấy liền biết khó đối phó.
Khả năng bởi vì nguyên bản nó chính là động vật ăn thịt, bị sóng âm kí©h thí©ɧ , phản ứng bản năng làm nó táo bạo hơn các động vật khác, cái đuôi vẫn luôn nôn nóng ném tới ném lui ở sau người, không đợi Lư Thiếu Dư suy nghĩ tốt đối sách, liền lập tức gào rống vọt về phía cậu.
Lư Thiếu Dư mất chừng 0.1 giây tự hỏi rốt cuộc muốn hay không đem sinh vật nhỏ trên tay thả đi, trước mắt cậu xem sinh vật nhỏ này có lẽ là sinh vật có chút trí tuệ duy nhất, tựa hồ biết chút triệu hoán thuật, tuy rằng giao lưu vô năng, nhưng muốn tìm hiểu về nơi này tựa hồ cũng chỉ có thể nghĩ cách từ trên người nó biết được.
Vì thế tự hỏi xong, Lư Thiếu Dư như cũ một bàn tay nắm cổ tiểu sinh vật, một cái tay khác rút ra quân dao trên hông.
Đao dưới ánh nắng chiếu rọi xuống ánh ra bạch quang lạnh thấu, Dube thú đột nhiên nhớ tới cảnh tượng dao chém ở trên lợn rừng người cầm bạch đao tiến công hiện chỉ có đạo ánh sáng lóe ra, nháy mắt bị dọa sợ ra nướ© ŧıểυ, ở trong tay Lư Thiếu Dư run bần bật, nhất thời đều quên kêu lên.
Cái thú vảy này rõ ràng khó đối phó hơn con lợn rừng phía trước nhiều,càng không bàn đến trước hình thể nó to lớn hơn, chỉ tính đến cái đuôi thô tráng hữu lực còn mang theo gai ngược của nó cũng đủ để Lư Thiếu Dư xốc lên mười hai vạn tinh thần.
Vảy thú hiển nhiên không đem sinh vật ngoại lai thấp bé hơn nó Lưu Thiếu Dư vào trong mắt, xông lên liền quật mạnh đuôi về phía Lư Thiếu Dư, chuẩn bị cho cậu một kích phải chết, nó nghĩ sinh vật hạ đẳng này dưới cái đuôi nó đánh chết là điều hiển nhiên.
Lư Thiếu Dư nheo nheo mắt, khi cái đuôi gào quét qua, cậu nhanh chóng cúi thấp người, gai ngược từ cái đuôi xẹt qua đầu cậu , sau đó trở tay cầm đao, đâm thật mạnh vào cái đuôi vảy thú.
Quân đao sắc bén nháy mắt đâm sâu vào thịt, đây là nơi duy nhất không có vảy bao phủ ngoại trừ phần bụng của mãnh thú.
Vảy thú đau không ngừng gào rống, tiếng hô chấn động đến Lư Thiếu Dư, cậu nhanh chóng rút đao ra, chỗ bụng nó ngay lập tức máu huyết phun trào
Cái đuôi có lẽ là một bộ phận vô cùng quan trọng của mãnh thú, thế cho nên khi nó bị Lư Thiếu Dư đâm một đao, thời gian rất lâu sau, nó đều chưa kịp không phục hồi được tinh thần, nó bị đau đớn kí©h thí©ɧ, phẫn nộ gào lên và lùi đuôi về, nó quay đầu nhìn vào Lư Thiếu Dư, lúc này trong ánh mắt nó đỏ ngầu vì bị chọc giận.
Có lẽ nó chưa bao giờ phải chịu tổn thất lớn như vậy, trước một sinh vật nhỏ hơn mình rất nhiều, vì thế trong chớp mắt, nó tung đòn tấn công thứ hai về phía Lư Thiếu Dư.
Lần này nó không còn khinh địch mà sử dụng cái đuôi nữa, so với vẻ hung hãn của vảy thú, cái đuôi bị thương của nó liền có chút uể oải không phấn chấn rũ ở sau người, không còn bộ dáng sinh long hoạt hổ như lúc đầu.
Lư Thiếu Dư âm thầm thở dài nhẹ nhõm, đối với cậu, toàn thân trên dưới của con vảy thú này điều có lực công kích rất lớn chỉ trừ thể trọng của nó, nhất là cái đuôi, hiện tại đến đuôi đều còn không động nổi, đối với Lư Thiếu Dư, uy hϊếp như vậy cũng liền tăng lên.
Một người một thú nhanh chóng lao vào chiến đấu, giống như Lư Thiếu Dư đã dự đoán, vảy của nó rất cứng rắn, quân đao tuy rằng thập phần sắc bén, bất quá muốn một đao đâm thủng vảy, điều đó yêu cầu cậu bắt buộc phải dùng một lực rất mạnh, tuy rằng vảy thú là sinh vật hung hãn nhất trong đàn, nhưng những sinh vật còn lại cũng không thể xem thường, nếu cậu tiêu phí quá nhiều sức lực để chiến đấu cùng vảy thú, sau đó lại chiến đấu tiếp cùng sinh vật khác, khó tránh khỏi mất sức.
Cho nên cậu luôn tránh né đánh chính diện cùng vảy thú, sau đó tìm kiếm cơ hội, cho vảy thú một đòn trí mạng, mà địa phương này chính là bụng của nó.
Vảy thú một kích không trúng còn bị thương ở đuôi, công kích sau đó lại đều bị Lư Thiếu Dư nhảy nhót lung tung trốn thoát, vì thế càng thêm phẫn nộ táo bạo, nó tuy rằng lực công kích không yếu, lại rõ ràng không có chỉ số thông minh gì, sau một hồi bị Lư Thiếu Dư trêu chọc , công kích không còn kết cấu nữa mà hướng loạn tấn công, rốt cuộc ở thời điểm nó đâm ngang về phía Lư Thiếu Dư lại bị cậu khom người tránh đi , đem chính bụng bại lộ trước mặt Lư Thiếu Dư.
Lư Thiếu Dư nửa điểm do dự cũng không có, dùng sức đem trong tay quân đao đâm đi vào.
Quán tính làm Lư Thiếu Dư căn bản không có sức dừng lại, vảy thú chính mình cũng ngăn không được hướng đi, từ nơi bị quân dao đâm thủng kéo dài xuống, vảy thú nháy mắt bị mổ bụng, cuối cùng đau tê một tiếng, ngã quỵ ở trước người Lư Thiếu Dư, cuối cùng nó không còn đứng dậy được.
Dube thú vẫn luôn bị Lư Thiếu Dư cầm ở trên tay, Lư Thiếu Dư chiến đấu lên liền không rảnh lo nó, nó bị xóc tới ném đi sớm đã có chút chóng mặt, thật vất vả lắm ngừng lại, khi nó mở to mắt, lại nhìn đến chính thi thể của vảy thú, nó bị mổ bụng và máu tươi chảy đầm đìa, tức khắc bị dọa sợ tới mức toàn bộ da thú đều không ổn, thân mình run rẩy nho nho như cầy sấy, đôi mắt xanh biếc tựa hồ, muốn khóc ngay lập tức.
Lư Thiếu Dư thở phào một hơi, lúc này mới cảm thấy chính mình nóng đến phổi điều thở không xong, cậu âm thầm quyết định nếu ngôn ngữ không thông, cũng nhất định phải hỏi ra nơi này nguồn nước rốt cuộc ở nơi nào.
Tùy ý vẩy huyết dính trên quân đao, đứng thở sâu mấy hơi, Lư Thiếu Dư quay đầu nhìn về phía các sinh vật còn lại, âm thầm phỏng đoán tiếp theo sẽ là con vật nào nhào tới, nhưng mà dưới cái nhìn của Lư Thiếu Dư, tất cả sinh vật đồng loạt lui về phía sau, sau đó giống như sợ cậu sẽ nhào lên đi, liền hoảng sợ vô cùng, chúng nó chen lấn nhau chạy trốn.
Lư Thiếu Dư:......
Tiếng thét chói tai của Dube thú xác thật có thể khiến cho sinh vật táo bạo và hiếu chiến, nhưng điều đó cũng không kéo dài được, những sinh vật này đã sớm thoát khỏi ảnh hưởng của nó, lại nhìn vảy thú lợi hại nhất chết thảm như vậy, đừng nói nhào lên đi, chạy đều sợ không kịp.
Đàn sinh vật này, tới cũng nhanh đi cũng nhanh. Khiến mặt đất nhanh chóng yên tĩnh lại, lúc này chỉ còn Lư Thiếu Dư cùng một tiểu sinh vật, và một con vảy thú xuất hiện chưa lâu liền chết trước, một người một thú tiếp tục mắt to trừng mắt nhỏ, bất quá lần này, tiểu sinh vật đáng yêu liền kêu cũng không dám kêu, hoảng sợ nhìn Lư Thiếu Dư, một bộ dáng tùy thời đều sẽ bị hù chết.
Lư Thiếu Dư:......
"Cái kia...... Ngươi khả năng nghe không hiểu ta nói chuyện, bất quá ta chỉ là muốn hỏi một chút, nơi này rốt cuộc là địa phương nào, còn có....Có nước không?"
Lư Thiếu Dư lộ ra tám cái răng, cười thập phần thân thiện.
Nhưng mà xem ở trong mắt Dube thú, đây là hàm răng trắng đáng sợ của kẻ săn mồi trước khi thưởng thức đồ ăn, lập tức muốn trợn trắng mắt, liền tính như vậy hù chết đi.
Lư Thiếu Dư không biết sinh vật này suy nghĩ cái gì, cậu chưa từng nuôi dưỡng sủng vật, cũng không hiểu như thế nào cùng sủng vật câu thông, nếu là nữ nhân bình thường ở trái đất, đại khái sẽ bị nụ cười của Lư Thiếu Dư mê đầu óc choáng váng, đáng tiếc nơi này chỉ là một con sinh vật bị cậu tới hoảng loạn, cho nên Lư Thiếu Dư câu hồn thuật của cậu không có nửa điểm tác dụng nào, ngược lại bộ dáng tiểu sinh vật còn run rẩy đến độ sắp đi dời nhà ma kìa.
Lư Thiếu Dư quả thực là hết đường xoay sở, cậu dứt khoát đi lên vài bước, ngồi xuống ở mặt đất trống trải, sau đó đem tiểu sinh vật bỏ vào trong ba lô, bởi vì sợ nó bỏ trốn, cho nên chỉ làm nó lộ ra một cái đầu, tiểu sinh vật không biết là bị dọa choáng váng hay sao, thời điểm bị cất vào ba lô vẫn không nhúc nhích.
Dube thú không rõ sinh vật này rốt cuộc muốn làm cái gì, chỉ là trực giác mỗi một động tác của sinh vật kia đều có khả năng là một giây cuối cùng của cuộc đời nó, bởi vậy càng thêm lo lắng đề phòng, cả người run run liền đến cánh đều không có sức vỗ.
Sau đó nó vẻ mặt hoảng sợ trừng mắt nhìn Lư Thiếu Dư, xem cậu rốt cuộc định ăn nó như thế nào, liền nhìn đến sinh vật không rõ trước mặt kia cũng nhìn nó, nghiêm trang há miệng thở dốc nói gì đó.
"Ta chỉ muốn tìm hiểu tình huống để biết một chút......"
Lư Thiếu Dư biết rõ Dube thú nghe không hiểu, lại không thể không nỗ lực lần cuối, cậu biết cái sinh vật này có trí khôn, lại không biết trí khôn nó rốt cuộc đạt tới loại tình tự nào, cho dù tình trạng bây giờ là ông nói gà bà nói vịt, cậu cũng muốn thử xem một lần.
Nhưng sinh vật đáng yêu trước mặt chỉ nghe cậu nói cái mở đầu, rốt cuộc không chịu nổi, hai mắt vừa lật, liền hôn mê bất tỉnh.
Lư Thiếu Dư:......
Suy nghĩ cuối cùng trước khi ngất xỉu của Dube thú là: Mẹ nó, sinh vật không rõ này không phải là đang cầu nguyện trước khi ăn đi!!!