- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân, Tôi Đứng Ở Đỉnh Chuỗi Thực Vật
- Chương 5: Trường giang nhất lưu??
Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân, Tôi Đứng Ở Đỉnh Chuỗi Thực Vật
Chương 5: Trường giang nhất lưu??
Đã có thịt, tiếp theo nên xử lý như nào ,không lẽ phải ăn sống ,nếu bắt buộc phải ăn, liền nước còn không có, mùi tanh vẫn còn tỏa ra và trên miếng thịt máu còn đang chảy đầm đìa kìa.
Trên đường đi Lư Thiếu Dư phát hiện nơi này dường như thiếu nước, giống như cậu đang ở trên sa mạc vậy, sông ngòi càng không có, thời tiết lại chói chang cực kỳ, cậu chỉ còn mỗi chai nước cuối cùng để uống, cho nên thịt này chỉ có thể nướng chín ăn tạm, cũng vì thế Lư Thiếu Dư mới có thể ép mình không để tâm đến vết máu trên thịt nữa.
Việc thắp lửa tính ra khá thuận tiện, trong ba lô chỉ còn một cái kính viễn vọng, trời nắng gắt như vậy, chỉ cần chiếu kính vào dễ dàng đốt lửa trong thời gian ngắn.
Tìm củi khô nhóm lửa lại có chút phiền phức, nơi này không có gỗ liền sẽ không có củi để đốt, may là Lư Thiếu Dư đã phát hiện, có một loại dây gai mọc thành từng chùm nhỏ rất thích hợp để nhóm lửa, đáng tiếc loại này gai mọc tương đối ít, đâm trúng người lại rất đau, thu thập lên có chút phiền phức.
Mất hơn một giờ, Lư Thiếu Dư mới chuẩn bị đầy đủ đồ để nhóm lửa, vừa mệt vừa nóng, quân trang trên người còn bị gai đâm rách vài lỗ, tính ra các bài huấn luyện trước đây cộng lại cũng không mệt mỏi như lần này, nếu đây chỉ là một giấc mơ, Lư Thiếu Dư thề khi tỉnh dậy, cậu sẽ không bao giờ lười biếng khi tập huấn nữa.
Lại uống thêm hai ngụm nước, chai nước chỉ còn lại một nửa, cậu khó khăn trong việc tiết kiệm.
Xem ra khi ăn uống no đủ, cậu nhất định phải đi tìm được nguồn nước, nhịn ăn còn có thể kiên trì thêm mấy ngày, nếu không còn nước, sự việc liền có chút phiền toái.
Dùng ống kính viễn vọng chiếu vào bụi gai, Lư Thiếu Dư lục lọi ba lô, tìm kiếm đồ vật có thể sử dụng để nướng thịt.
Trong ba lô cậu cũng không còn nhiều đồ vật, bởi vì trước khi bắt đầu huấn luyện giáo viên liền nói qua đây là một trận chiến đối kháng kết hợp sinh tồn dã ngoại, cho nên ngoại trừ việc không mang theo đồ ăn, còn lại tất cả công cụ tất yếu cho việc sinh tồn đều được cho phép, Lư Thiếu Dư lúc đó không nghĩ xa xôi như vậy, nhưng khi nghĩ đến thời gian thực tập diễn ra rất lâu, bất quá cậu vẫn là mang theo mấy thứ đồ vật tương đối quan trọng, như kính viễn vọng, với bộ dao quân dụng xếp đa năng nổi tiếng tính năng đầy đủ, quân đao CLZM, trừ bỏ hai thứ này, còn có một cuộn nhỏ dây thép mảnh trải qua xử lý đặc thù độ cứng hơn hẳn dây thép bình thường, chuẩn bị dùng làm mai phục, không nghĩ tới cuối cùng lại hoàn toàn vô dụng.
Lư Thiếu Dư chưa sẵn sàng đem nó bẻ gãy, trong tình huống này, bất cứ thứ gì trong ba lô của cậu đều có khả năng phát huy tác dụng rất lớn, tốt nhất nên tiết kiệm thì hơn.
Đem từng miếng thịt lợn rừng có độ dày vừa phải xiên vào dây thép, sau đó giơ lên trên lửa nướng, thịt nhanh chóng cuốn khúc khô vàng, không bao lâu mùi thơm liền cuồn cuộn không ngừng truyền ra tới.
Quả nhiên, mùi nó cùng thịt lợn bình thường không có gì khác nhau, có lẽ hương vị sẽ không kém quá nhiều đi, Lư Thiếu Dư nghĩ vậy, sau đó cậu thịt xé một chút bỏ vào trong miệng.
Mùi thịt quay so với thịt heo không khác tí nào, chẳng những không khó ăn, ngược lại còn rất tươi ngon ngọt thịt, tuy rằng liền muối cũng chưa rắc, Lư Thiếu Dư lại cảm thấy miếng thịt trong miệng còn ngon hơn tất cả thịt heo nướng BBQ cậu đã từng ăn, xem ra người chỉ trong thời điểm đói bụng mới có thể quý trọng mỗi một miếng ăn.
Mùi thịt nướng trong bất tri bất giác càng truyền càng xa, phía sau Lư Thiếu Dư cách đó không xa, một đôi mắt xanh sâu kín lại xuất hiện, nhìn bóng dáng cậu ăn uống thỏa thích bẹp miệng một chút.
Lư Thiếu Dư cất một số thịt đã qua xử lý, cất dây thép đã lau sạch đi, sau đó khoác ba lô lên lưng, cậu chuẩn bị đi tìm nguồn nước.
Chờ sau khi cậu đi xa, một con vật màu nâu xám ẩn nấp từ trên Tảng Đá bay xuống, một đôi mắt màu lam trừng to, nó bay đến trước mặt con lợn rừng vừa mới chết, vẻ mặt nó chán ghét, sau đó bay đi chỗ khác, dừng ở vị trí Lư Thiếu Dư từng ngồi, nó dùng móng vuốt ngắn khảy khảy tàn dư còn sót lại ở trong bụi gai, cái mũi ngửi ngửi vài lần, đôi mắt lập tức trừng to đến tròn xoe, nhưng móng vuốt ở bên trong vẫn khảy đi khảy lại, sau cùng nó không phát hiện bất cứ thứ gì, tiểu gia hỏa ngay lập tức giận dữ bay lên, hướng về nơi Lư Thiếu Dư vừa đi.
Lư Thiếu Dư vừa đi vừa dừng lại quan sát, không phát hiện dấu vết nguồn nước nào cả, tựa như suy đoán của cậu như vậy, nơi này có ngày dài cực kỳ, điều này có thể thấy được mặt trời đã không xê dịch tí nào sau một thời gian dài.
Nói cách khác, hết thảy mọi thứ ở nơi này không thể dựa theo lẽ thường để đánh giá nữa, bởi vì đây không còn là trái đất mà cậu quen thuộc nữa.
Nếu nơi này xuất hiện lợn rừng biến dị ăn thịt, nói không chừng cũng sẽ có sư tử đột biến nữa, điều ảnh hưởng lớn tới sự sống còn của cậu.
Cậu bắt buộc phải nâng cao tinh thần lên, để tùy thời đối mặt với hoàn cảnh, hiểu biết nơi địa phương cậu xuyên qua rốt cuộc là thế giới như thế nào.
Lư Thiếu Dư cũng không biết khi nào trời sẽ tối, bất quá dựa theo tốc độ chuyển động của mặt trời, hẳn vẫn còn dư một đoạn thời gian, bản thân Lư Thiếu Dư cũng quyết định tiếp tục tìm trong một giờ nữa,
Nếu vẫn không tìm được nguồn nước, cậu liền từ đường cũ quay về, cậu mang theo số thịt còn dư lại phòng hờ quay về Thạch động, cậu nên tính toán cho tương lai sau này. Sau khi đi xa, thân thể cậu nhanh chóng thiếu nước, cùng với việc di chuyển mù quáng.
Chẳng bằng trở về bổ sung thể lực sau đó suy nghĩ kỹ càng tỉ mỉ trước khi ra ngoài.
Một giờ tiếp theo vẫn không có thành quả nào cả, trừ bỏ mạng lợn rừng kia, Lư Thiếu Dư không gặp con vật nào hung hãn hơn nữa vì thế cậu bắt đầu đường cũ quay về.
Vẫn luôn dõi theo cậu, vật thể không xác định tựa hồ có chút không rõ cậu rốt đang làm cái gì, nghi hoặc trừng lớn đôi mắt, nửa ngày cuối cùng vẫn kiên định theo sau.
Kia trọng lượng hai ba trăm cân quái vật này còn nằm giữ nguyên vị trí cũ, vết máu lúc trước chảy ra sớm đã sớm khô ráo đỏ đậm, kể cả khi cậu đã đi tầm hơn ba giờ. Vẫn không có động vật nào lại gần chia sẻ miếng thịt đó cả, điều này làm cho Lư Thiếu Dư nghi hoặc.
Một mảnh Rừng Nham lớn như vậy, cư nhiên chỉ đυ.ng phải một đầu lợn rừng?
Dọc theo đường đi cậu không còn đυ.ng tới bất kỳ người nào, cũng không có đυ.ng tới một sinh vật nào hình dáng giống người, nơi này căn bản không thích hợp để con người sinh sống?
Nếu nơi này đang trong thời đại nguyên thủy, không nên chỉ có lợn rừng đột biến chứ .
Lư Thiếu Dư suy nghĩ rất nhiều tình huống, lại không có biện pháp xác định được đáp án, có lẽ lúc này không nên suy nghĩ nữa, từ trong ba lô lấy ra dây thép, cậu móc lên miếng thịt vừa cắt xong, cứ như vậy cầm ở trên tay, chuẩn bị dọn đường quay về.
Tìm không thấy nguồn nước cũng chỉ có ăn no bụng để bảo tồn sức lực.
Lư Thiếu Dư xoay người muốn đi, đột nhiên nghe được phía sau có động tĩnh nhỏ, cậu dừng lại lắng nghe, động tĩnh ở phía đột dừng lại.
Lư Thiếu Dư không quay vội vã đầu, bỗng cậu cười một cách tà mị.
Quả thật cảm giác lúc ẩn lúc hiện này khiến Lư Thiếu Dư kỳ có cảm giác hứng thú.
Cậu quay đầu lại nhìn kỹ, xem thử cuộc là cái thứ này có mục đích gì mà vẫn luôn không xa không gần kiên trì đi theo, không có bộ dạng định công kích cậu, hơn nữa lá gan hình như rất nhỏ, chỉ cần ở phía trước cậu hành động nào lạ, nó đều sẽ lập tức đình chỉ hết thảy động tác, nhưng chỉ cần cậu tiếp tục đi phía trước đi, tiểu sinh vật liền sẽ lập tức theo kịp.
Thoạt nhìn mơ hồ như có chút trí tuệ.
Lư Thiếu Dư bỗng chạy nhanh hơn về phía trước, sau đó nhanh chóng xoay người nấp vào một cây roi mây cổ thụ, hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt của tiểu sinh vật kia.
Hình dạng nâu xám của tiểu sinh vật phành phạch vỗ cánh vài cái, nghi hoặc cẩn thận bay về phía trước, màu lam mắt to xem xét mọi nơi, lại phát hiện người mình theo dõi không thấy.
Tiểu sinh vật:??
Lư Thiếu Dư đột nhiên hiện thân sau lưng tiểu sinh vật, dùng ba lô từ trên cao đem toàn bộ tiểu sinh vật chụp vào trong.
"Dube! Dube!"
Tiểu sinh vật kêu to lên, ở ba lô liều mạng giãy giụa, Lư Thiếu Dư nhất thời suýt nữa không bắt được nó.
"Đừng lộn xộn, ngươi ngoan ngoãn ta liền thả ngươi ra."
Lư Thiếu Dư đau đầu trấn an sinh vật trong ba lô, cậu chỉ là muốn hiểu biết một chút tình huống hiện tại, thật sự không tính toán làm gì tiểu sinh vật này, huống chi cậu còn chưa làm rõ ràng trong ba lô bản thân đang chứa loại sinh vật gì.
Nhưng nếu phạm vi chú định vượt qua chủng tộc và không có biện pháp giao lưu, tiểu sinh vật tựa hồ nghe hiểu lời nói trấn an của Lư Thiếu Dư, vẫn như cũ nôn nóng không ngừng giãy giụa.
Lư Thiếu Dư đau đầu vô cùng, cuối cùng chỉ có thể bí quá hoá liều mò tay vào ba lô, dưới tình huống tiểu sinh vật không ngừng giãy giụa, cậu canh chuẩn thời điểm nắm chặt vào sau gáy nó, nhanh chóng bỏ sinh vật lạ này vào trong ba lô phòng ngừa nó trốn thoát, may mắn điều chỉnh lực tay nhẹ bằng không đã tạo thành án mạn rồi.
Sau đó một người một sinh vật liền ngươi xem ta ta xem ngươi trừng mắt nhìn nhau.
Lư Thiếu Dư giật mình vô cùng nhìn sinh vật biến thành màu xám trắng trước mắt.
Hảo...... Manh a......
Đôi mắt tròn xoe màu xanh chiếm toàn bộ một phần ba khuôn mặt, đôi tai mềm mại cụp xuống, tứ chi ngắn nhỏ, cùng sau lưng đôi cánh đang vỗ không ngừng.
Trông thế nào nhỉ...... rất giống Trường Giang nhất lưu.
Lư Thiếu Dư chớp chớp mắt, nhìn thẳng sinh vật trước mắt, đánh giá từ trên xuống dưới.
Dube thú sợ hãi quá sức, thân thể cũng đã chịu kinh hách biến thành quả cầu màu xám trắng, hai đôi mắt to ươm ướm nước nhìn Lư Thiếu Dư, đột nhiên liền kêu lớn lên......
"Dube ——!!"
Một tiếng thét này của nó, so với thời điểm nó giãy giụa liền vang dội hơn nhiều, thậm chí có chút sắc nhọn giống như cầu cứu.
Sóng âm một tiếng cao hơn một tiếng truyền xa, Lư Thiếu Dư bị âm thanh sắc bén đột ngột xuyên qua màng nhĩ làm cho đau đớn, cậu còn chưa làm rõ ràng tiểu sinh vật này rốt cuộc muốn làm gì, ngay sau đó bốn phương tám hướng đều bắt đầu truyền đến hô nôn nóng, tựa hồ có thứ gì đã được này tiểu sinh vật triệu hoán, đang đến đây.
Mẹ nó? Tình huống này là saooo?!
(Chú thích: Siêu khuyển thần thông hay Trường Giang số bảy, Trường Giang thất hiệu (chữ Hán: 長江七號, Bính âm: Cháng Jiāng qī hào, Hán Việt: Trường Giang thất hiệu) là một bộ phim Hồng Kông ra mắt năm 2008. Phim thuộc thể loại khoa học viễn tưởng hài hước, do Châu Tinh Trì làm đạo diễn, viết kịch bản kiêm đồng sản xuất, và cũng là phim cuối cùng trong sự nghiệp đóng phim của ông. Phim có sự tham gia của Châu Tinh Trì,)
- 🏠 Home
- Đam Mỹ
- Trọng Sinh
- Xuyên Đến Thế Giới Thú Nhân, Tôi Đứng Ở Đỉnh Chuỗi Thực Vật
- Chương 5: Trường giang nhất lưu??