Chương 4: Lợn Rừng biến dị?

Trên đường đi ngoại trừ xử lý vài loại sâu có hình dáng kỳ lạ, Lư Thiếu Dư cũng không tái ngộ thêm bất kì đồ vật đặt biệt nào, cậu nhìn thấy những cây roi mây mọc rậm rạp chèn lên nhau, loại cây này mọc rất tốt trên vùng cát đá cằn cỗi và nóng bức này.

Thời tiết thật nóng, Lư Thiếu Dư móc ra chai từ trong ba lô uống vài ngụm cuối cùng, sau đó lấy la bàn ra nhìn kỹ, nó vẫn xoay lung tung như cũ, cậu hoang mang nhìn mặt trời, nghi hoặc càng nhiều hơn.

Cậu không còn di động hay đồng hồ, nên không nhớ rõ bản thân đã đi được bao lâu, nhưng cậu đã đếm số bước chân và thời gian rất đều đặn, có thể ước tính thời gian đại khái cậu đã đi hơn bốn canh giờ.

Kỳ quái chính là từ khi khởi hành tới bây giờ, dường như mặt trời không hề chuyển động, tuy rằng vị trí của cậu có thay đổi, nhưng mặt trời luôn duy trì vị trí cũ, không thây đổi gì nhiều khi so với bốn giờ trước, cho dù nó có một chút, xê dịch....và sự xê dịch ấy không lớn hơn tí nào!

Nói cách khác trong bốn giờ này, mặt trời không hề di chuyển!!!

Sắc mặt Lư Thiếu Dư thay đổi không biết bao nhiêu lần, nhưng trong lòng cậu đã sớm liên tục niệm Tam Tự Kinh.

Ai tới cùng cậu giải thích…, rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra và điều đó diễn ra như thế nào?!?!!

Cậu còn đang ngơ ngác nhìn bầu trời, bỗng nhiên một trận gió bất ngờ đập mạnh vào lưng cậu, tâm trí Lư Thiếu Dư chưa kịp quay về, nhưng thân thể theo thói quen bước một bước lớn về phía trước, sau đó cậu xoay toàn bộ cơ thể sang bên trái, để tránh đi tập kích bất ngờ từ phía sau.

Khi cậu xoay người nhìn thấy sinh vật tập kích phía sau cậu, cả có thể điều không khỏe.

Mẹ nó!! Con lợn to lớn này từ đâu tới đây... Lợn rừng?!!

Xung quanh nơi này đâu phải rừng núi?!!Đầu nhọn, hàm răng sắc bén, thân hình rất lớn, đứng thẳng lên không sai biệt lắm cũng cao bằng Lư Thiếu Dư, nhìn ra ít nhất có hai ba trăm cân, nói lợn rừng kỳ thật cũng không hẳn vậy, rốt cuộc vẫn khác biệt rất lớn với lợn rừng trong ấn tượng của Lư Thiếu Dư, tỷ như bốn cái móng chân kia, thoạt nhìn liền sắc bén hơn nhiều lợn rừng thường, trong miệng răng nanh dày đặc chói đến phát sáng, màu lông vẫn quỷ dị đỏ đậm, trọng điểm chính là, lợn rừng này trên đầu nó còn mọc thêm một cái sừng ngắn và nhọn.

Lư Thiếu Dư:......

Cho đến lúc này, Lư Thiếu Dư mới rốt cuộc nhận mệnh, cậu giống như thật sự xuyên qua!

Còn xuyên qua một cái nơi căn bản không tồn tại trong nhận thức của cậu, không biết là thế giới quỷ quái nào!

Đại thần xuyên qua, ngươi nên chết đi!

Lư Thiếu Dư,người chưa bao giờ đọc tiểu thuyết xuyên không, cậu cảm thấy vô cùng tức giận với tên đại thần xuyên qua này.

Lư Thiếu Dư lặng lẽ cười, sau đó nhanh chóng cầm đao quân dụng chắn ở trước ngực bày ra tư thế chiến đấu.

Chà, xuyên qua liền xuyên qua đi, xui tới mức nào lại gặp một con lợn rừng biến dị tập kích công kích a!!!

Xuyên qua đại thần, ngươi quả nhiên đang chơi ta!!

Thu hồi tâm tư chửi người, cậu đem tất cả lực chú ý đều đặt ở trên đầu lợn rừng trước mặt, mặc kệ đây là loại biến dị lợn rừng hay là một loài sinh vật khác, những động tác này của nó đều là khúc nhạc dạo trước khi công kích.

Ánh mắt Lư Thiếu Dư nhanh chóng lạnh đi, đao quân dụng hơi hơi nghiêng mũi đao hướng phía trước.

Hình dạng đầu lợn rừng quả thực rất lớn, động tác một chút đều không liên hệ với thân hình chậm chạp đó, với tốc độ và sức lực này nếu thật sự đánh trúng Lư Thiếu Dư, phỏng chừng ngay cả xương sườn đều phải gãy hai cái.

Cơ hồ chỉ trong một cái chớp mắt, lợn rừng cũng đã lao tới trước mặt , đồng tử Lư Thiếu Dư nhanh chóng co rụt lại, lấy tư thế hoàn mỹ nghiêng người tránh thoát, lần thứ ba tập kích, mũi dao kia nghiêng thành góc độ nhất định khó khăn lắm mới từ chỗ cổ lợn rừng đâm qua, đao mỏng nháy mắt thâm nhập, một tiếng lợn tru bỗng nhiên vang lên, lợn rừng ầm ầm ngã xuống đất, run rẩy một lát liền tắt thở chết đi.

Lư Thiếu Dư quan sát một lúc lâu mới bước lại, dùng mũi chân đá vào bụng lợn rừng vài cái, lẩm bẩm, "Chỉ số thông minh điều thấp giống như nhau, tuy rằng có điểm biến dị, bất quá cũng đều là lợn, mùi vị thịt hẳn là không sai biệt lắm đi."

Lư Thiếu Dư thật sự rất đói, trong mắt cậu, con lợn rừng hơi biến dị này, bỗng biến thành một món ăn ngon.

Từ khi Lư Thiếu Dư phát hiện chính mình xuyên qua, đến lúc bản thân tiếp thu sự thật này, chỉ mất chưa đầy năm phút, có lẽ là bởi vì trước đây cậu luôn có nghi hoặc như vậy, cho nên đến thời điểm phát hiện sự thật này, cậu cũng không quá hoảng sợ, giáo viên luôn bảo rằng khi gặp chuyện phải luôn bình thản ung dung, chỉ khi nào bảo đảm chính mình an toàn, lúc này mới có cơ hội suy xét chuyện sau này, cho nên Lư Thiếu Dư tuy rằng có chút bất an, nhưng trong lòng cậu đã tiếp nhận kết quả như vậy rồi.

Cậu cũng không thể một khóc hai nháo ba thắt cổ đi, kia không phải là tác phong của cậu.

Lư Thiếu Dư một bên dùng đao thuần thục cắt thịt lợn, một bên thở dài lo lắng, cậu vẫn quan tâm về ông nội hơn, nếu ông biết cậu mất tích không biết sẽ lo lắng thành cái dạng gì, sớm biết rằng ngã xuống liền xuyên qua đến địa phương kỳ bí này đi, dù cho gặp chuyện gì đi nữa cậu nhất quyết không bao giờ buông tay Lâm Vinh ra.