Phiến đá nhanh chóng nóng lên dưới ngọn lửa, lúc này Lư Thiếu Dư mới từ từ lấy ra miếng thịt của cá sấu mãng xà đã suýt nữa ăn thịt cậu, rửa sạch bằng nước, sau đó dùng quân dao cắt thành từng lát mỏng, rồi để chúng lên tảng đá đen.
Thịt cá sấu mãng xà cực kỳ béo và mềm, khi vừa được đặt vào tảng đá nóng, nó nhanh chóng săn lại, dầu nhanh chóng rỉ ra, phát ra từng tiếng xì xèo và kèm theo đó là một mùi thịt thơm nồng bốc lên.
Thân hình nó lớn lên nhìn cực kỳ đáng sợ, nhưng khi ăn thịt lại rất thơm ngon, Lư Thiếu Dư nhún vai nghĩ.
Lư Thiếu Dư cầm hai cành cây mảnh khảnh, dùng chúng làm đũa, lật từng miếng thịt đã cuộn tròn để chúng không bị cháy thành than, chưa đầy một phút, miếng thịt đầu tiên đã được nướng chín, nóng đến mức mồ hôi cậu tuôn trào như suối, khi cậu nếm thử miếng thịt dưới ánh nhìn xuyên thấu của Hắc Long, đôi mắt cậu nhanh chóng mở to.
"Cái này ngon quá!!"
Loại thịt này dường như có chút vị mặn bẩm sinh, thị béo và mỏng, nạc mỡ đan xen giống như miếng thịt nạc trên trái đất vậy. Vì những láy thịt rất mỏng nên khi chúng chín và có tí cháy chúng có vị caramel, thơm và mềm hơn loại đầu. Lư Thiếu Dư ăn thử hai loại thịt nướng này, chúng đều rất ngon.
Lư Thiếu Dư nhanh chóng bỏ chỗ thịt còn lại lên, Hắc Long vô thức lè lưỡi liếʍ thử một cái.
Thịt nướng trên phiến đá có mùi vị không khác gì mấy so với thịt nướng trực tiếp, nhưng mục đích chính của Lư Thiếu Dư khi làm ra phiến đá này, chủ yếu là vì có một phiến đá có thể nướng thịt nhiều hơn, thứ hai là cậu muốn dùng phiến đá để nướng rau, để những rau dại đó có thể ăn được, bởi vì chúng không thể ăn sống trực tiếp như rau diếp dại và xà lách. Nếu cậu muốn sống ở thế giới này phải tìm nhiều thứ có thể ăn được hơn, cậu sẽ nhanh chóng tìm ra. Và cũng sẽ chậm rãi thử làm những công cụ hỗ trợ cho việc nấu nướng, cậu không thể cả đời chỉ có thể ăn thịt nướng được.
Những miếng thịt đã dần chín, Lư Thiếu Dư trực tiếp gấp lấy hai miếng bỏ vào miệng đang há to của Hắc Long, cậu không sợ Hắc long bị bỏng nhưng mà......chút thịt trong miệng này, thật sự có thể khiến Hắc long no bụng ư.
Trên mặt Lư Thiếu Dư đầy những vệt đen, cậu cảm thấy cho dù hôm nay cậu có làm việc đến tận khuya, cũng chưa chắc có thể nuôi nổi con rồng khổng lồ này.
"Anh cứ ăn đi, đừng lo cho tôi."
Hắc Long cúi người nằm bên cạnh Lư Thiếu Dư, cái đuôi vung vẩy liên tục, anh không dám nhìn thẳng vào miếng thịt trước mặt Lư Thiếu Dư, anh vốn muốn rất thích ăn đồ tươi sống, nhưng khi ăn được đồ ngon mà Lư Thiếu Dư làm, điều đó khiến anh cảm thấy mới mẻ, nhưng anh cũng nhận ra rằng, nếu dựa theo phương pháp ăn của Lư Thiếu Dư, nếu muốn cung cấp đầy đủ để anh ăn no bụng, điều đó là không thể nào.
Lư Thiếu Dư suy nghĩ một chút, sau đó thở dài nói, "Có nồi thì tốt rồi." Lúc đó cậu có thể nấu cho Hắc long một nồi thịt siêu lớn.
"Nồi?" Hắc Long nghiêng đầu nhìn cậu, bộ dáng đặc biệt không hiểu.
Lư Thiếu Dư gật đầu, nhịn không được, bắt đầu khoe ra các loại đồ ăn mỹ vị trên trái đất, "Ở trái đất, việc ăn uống là một việc rất quan trọng, không chỉ cần hương vị ngon thôi, mà phải đẹp mắt nữa....."
Hắc Long lặng lẽ lắng nghe hồi ức của cậu, trên mặt Lư Thiếu Dư thoáng hiện ra nét buồn bã và đau thương, khiến cảm xúc Hắc Long dần trôi theo, anh biết Lư Thiếu Dư đang nhớ về quê hương, điều đó khiến anh có cảm giác khó chịu và anh sợ hãi, khi Lư Thiếu Dư muốn quay trở về.
Anh thật sự không muốn Lư Thiếu Dư quay lại nơi đó, thậm chí anh không hy vọng Lư Thiếu Dư rời đi khỏi tầm mắt của mình và đi đến nơi nào khác. Anh không rõ tại sao nữa, chỉ đơn giản là bản thân anh không muốn chuyện đó xảy ra.
Lư Thiếu Dư đã không còn nói nữa, bởi vì cậu hiểu rõ, tình trạng lúc này, càng nghĩ nhiều lại càng khó chịu hơn thôi, dù sao đã không trở về được, không nghĩ tới mới là giải pháp nhẹ nhàng nhất. Nhưng cậu vẫn không nhịn nổi, lúc này cậu chỉ muốn tìm ai đó để chia sẽ và nhắc nhở chính mình, không được quên đi 22 năm qua để không quên mất cuộc sống ấy, chúng không phải là một giấc mơ.
"Ngươi rất muốn trở về sao?"
Hắc Long nhìn thẳng vào cậu với con ngươi màu nhạt màu hổ phách, Lư Thiếu Dư sửng sốt một chút, cậu bĩu môi, "Đương nhiên, ai lại nguyện ý bỏ đi cuộc sống êm đẹp của mình để đến một nơi hoàn toàn xa lạ này chứ, hơn nữa khắp nơi điều rình rập những mối nguy hiểm." Những mối nguy hiểm ấy luôn trải rộng, tùy thời đều có khả năng lấy đi tính mạng của mình.
Hắc Long nhận được câu trả lời chính xác đấy, anh chậm rãi cúi đầu xuống và đặt lên chân mình, sau đó không nói nữa.
Bầu không khí xung quanh phá lệ nặng nề, thẳng đến khi Dube thú loạng choạng bay từ xa đến, cách đống lửa không xa, nó ngừng lại và ngửi thử, biểu cảm đáng thương của nó hấp dẫn lực chú ý của Lư Thiếu Dư, nó vì bay trở về mà sức cùng lực kiệt, vậy mà chủ nhân và rồng đen bọn họ lại cùng nhau tụ tập ăn thịt nướng, trọng điểm là nó không dám lại gần.
Nhìn thấy bộ dạng thảm hại và đôi tai cụp xuống của Dube thú, trong nháy mắt Lư Thiếu Dư bị nó chọc cười, còn Hắc Long làm ngơ với sự xuất hiện của Dube thú.
Lư Thiếu Dư vẫy tay với Dube, “Lại đây mau, tới ăn thịt."
Dube thú nhìn Hắc long với vẻ mặt đáng thương, khi phát hiện Hắc Long căn bản không chú ý đến mình, nó lập tức cao hứng vỗ cánh bay qua.
Lư Thiếu Dư đem thịt nướng dời sang một bên, gần như đủ cho bọn họ ăn, sau đó cậu lại đem những miếng thịt mới phủ kín lên trên phiến đá, Lư Thiếu Dư lấy rau diếp dại đã rửa sạch từ bên kia ra, đem thịt nướng cuốn lên đưa tới Dube thú, Dube thú nhìn thấy bên ngoài được cuộn bằng lá cây xù xì ấy, nó rất muốn cự tuyệt .
Nhưng mà, khi Hắc Long lại đột nhiên xoay mặt nhìn nó, khiến nó ngay lập tức cầm lấy món thịt cuộn ấy, lúc này dù cho Lư Thiếu Dư đưa cho nó nhiều lá cây hơn nữa, nó cũng chỉ có thể cầm lấy và ăn.
Lư Thiếu Dư cuộn thêm, một cuộn thịt sang trọng khác với ba miếng rau diếp dại, và đưa cho Hắc Long, cậu giải thích: “Tôi đã nếm thử loại rau dại này, nó cùng vị như rau diếp cá trên trái đất, bộ dáng cũng không khác nhau lắm, dùng nó cuốn thịt ăn rất ngon, anh hãy nếm thử nó đi."
So với Dube thú, Hắc Long rõ ràng không thích ăn thực vật hơn, anh vẫn chưa nói ra, nhưng lúc này anh vẫn tiếp nhận cuốn thịt do Lư Thiếu Dư đưa cho, ném vào trong miệng và ăn.
Dube thú không dám nói gì và cắn một miếng lớn.
Vị đầu tiên lan tỏa trong miệng nó là vị đắng nhẹ của rau diếp, hương vị không ngon, nhưng sau đó mùi thơm cháy khét của thịt ba chỉ béo và mỏng làm trung hòa bị đắng của rau diếp, mà rau diếp cũng trung hòa vị dầu mỡ của thịt, sự kết hợp hoàn hảo đến lạ, Lư Thiếu Dư cắn thêm một miếng nữa với vẻ hài lòng, sau đó ánh mắt cậu dò hỏi nhìn về phía Hắc Long cùng Dube.
Đôi mắt Dube mở to, rõ ràng nó rất ngạc nhiên trước mùi vị của món thịt cuộn này và hương vị nó mang lại, nó nhanh chóng ăn hết phần còn lại của cuốn thịt, sau đó bắt đầu dùng đôi mắt xanh lam sâu kín và khát vọng nhìn Lư Thiếu Dư.
Hắc Long không hứng thú lắm, anh thừa nhận hương vị này, tương đối độc đáo, nhưng.....anh vẫn thích ăn thịt hơn, hoặc là cá, nhưng khi nhìn thấy Lư Thiếu Dư dùng đôi mắt lấp lánh ánh sáng và cầu khích kia nhìn mình, lời nói sắp phát ra lại trở thành......"Ăn rất ngon."
Lư Thiếu Dư tự hào nói, “Đúng vậy, haha rau diếp cá cuốn thịt và thịt nướng rất ngon, nếu ăn kèm theo tương ớt nữa là ngon hết sảy."
Đáng tiếc là nơi này không có ớt.
Dube thú ăn liên tiếp hai cái, cuối cùng nó mới rốt cuộc phát hiện lần ra món thịt nướng lần nàu Lư Thiếu Dư có chút khác thường, nó bay vòng quanh phiến đá lớn hai vòng, sau đó nhìn chằm chằm vào nó, phát ra một tiếng kêu kinh ngạc.
Thật tuyệt vời có rất nhiều thịt nướng, nó có thể ăn nhiều hơn nữa!
Phiến đá sáng bóng do dầu thấm vào. Chất liệu sẫm màu trong hơi giống một chiếc nồi đá dùng để đựng kimbap, nhưng thô hơn, không biết loại đá này có thể chịu được nước rò rỉ hay không. Lư Thiếu Dư nhìn phiến đá, bỗng nhiên hai mắt sáng lên.
"Anh Long, Anh Long! Có một chuyện cần hỏi anh!"
Hắc Long quay đầu nhìn cậu, nhưng khi Lư Thiếu Dư vừa quay người lại, hai mắt cậu cùng Hắc Long giao nhau, cậu hiếm thấy trong đôi mắt dựng đồng ấy không còn tia lạnh lẽo nào.
Lư Thiếu Dư:......
Hắc Long:......
Bầu không khí lạ kỳ gì đang xảy ra vậy?
Lư Thiếu Dư nhất thời quên mất mình muốn nói gì, mãi đến khi Hắc Long quay đầu đi, cậu mới ho nhẹ một tiếng, hỏi, "Có loại đá này, mà chất liệu nó dày hơn không?"
Hắc Long vẫy đuôi như thể không quan tâm, đáp, “Ồ, còn rất nhiều, ngươi vẫn còn muốn sao?"
Anh biết trong đầu Lư Thiếu Dư đang nghĩ đến điều khác lạ gì đó, nhưng đầu óc anh lúc này hoàn toàn không để ý đến chuyện ấy, anh không dám quay đầu lại nhìn Lư Thiếu Dư, bởi vì vừa thấy, anh liền nhớ tới lúc bản thân hôn Lư Thiếu Dư đang hôn mê, cái nụ hôn ngọt muốn mạng kia, vừa nhớ tới anh liền nhịn không được lại muốn hôn lên môi Lư Thiếu Dư thêm lần nữa.
Lư Thiếu Dư không hiểu gì, cậu bỗng nhiên cảm thấy có chút xấu hổ, đại khái bởi vì Hắc Long vô cớ cứu mình hai lần, trong một ngày dài như thế ấn tượng của cậu đối với Hắc long nhanh chóng tăng vọt lên, thời điểm lúc đầu gặp cậu còn có chút sợ, nhưng hiện tại cảm giác đó không còn nữa, khí chất đáng sợ lúc trước đè nén cậu, lúc này đã biến thành uy nghiêm và khí phách. Cậu thậm chí còn bắt đầu nghĩ rằng Hắc long này có điểm đẹp trai, và đôi khi anh ta có điểm hơi ngốc. Tổng kết lại là điểm yêu thích của cậu đối với Rồng đen đã tăng vọt lên.
"Tôi nghĩ nếu là loại đá này có thể giữ được nước mà không rò rỉ, tôi có thể sẽ đem nó tạo thành một cái nồi."
"Nồi?" Hắc Long nhớ lại từ cậu vừa nói, anh khó hiểu nghiêng đầu.
“Ừm, nó hình tròn, có thể chứa nước, có thể đổ lửa."
Hắc Long lúc này mới quay đầu nhìn câu, sau đó suy nghĩ miễn cưỡng bị chuyển qua nơi khác, nói, “Được, bây giờ làm?"
Lư Thiếu Dư lắc đầu, "Ngày mai đi."
Đây là một công trình lớn, móng vuốt của Hắc Long lại quá lớn, không thích hợp để chế tác, dù sao cậu cũng không vội, cậu còn chưa rõ loại đá này có thể chứa nước để nấu lên không, nếu nó không dùng được và hư nhanh thì sao, như vậy lại quá lãng phí thời gian, cho nên cậu cần chuẩn bị kỹ lưỡng và làm từ từ, không vội vàng.
Hắc Long âm thầm ghi nhớ, sau đó hai người đã ngừng trò chuyện, không khí lại bắt đầu trở nên im lặng một cách vi diệu.
Dube thú ăn uống xong liền ợ một tiếng dài, cả hai liền chú ý nhìn nó.
Dube thú:......
Cái gì, chuyện gì đang xảy ra?
Chờ đến khi bữa tối dài đằng đẵng này kết khúc, mặt trời đã hoàn toàn lặn mất, nhiệt độ không khí bắt đầu chậm rãi hạ xuống, Lư Thiếu Dư bị gió thổi qua có chút lạnh buốt.
Sự chênh lệch giữa ngày và đêm ở đây cũng quá lớn đi.
Dube thú sau khi ăn no xong nó ngã sang một bên, bụng phình ra như quả bóng cao su.
Con rồng đen nhìn nó bằng ánh mắt lạnh lùng. Anh thậm chí còn chưa ăn no được như vậy......
Lư Thiếu Dư tắt lửa đi, sau đó cậu quay đầu nhìn xem Hắc Long đang chuẩn bị về hang động ngủ, cậu nói"Anh Long, ngày mai gặp lại!"
Hắc Long ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Ngươi đi đâu vậy?"
Lư Thiếu Dư ôm Dube thú người đang bị tê liệt vì thức ăn, cậu ôm nó vào trong ngực, thản nhiên nói, "Trở về chỗ cũ ngủ a."
Hắc Long nhớ tới hang động của mình, ánh mắt chậm trãi nheo lại, nhìn Dube thútrong lòng ngực cậu, "Ta cũng muốn đi."
Lư Thiếu Dư:......
Hang động đó không thể chứa được một người có thân hình lớn như anh vậy, cảm ơn!.