Trong nháy mắt con cá sấu mãng xà bị Rồng đen xé thành hai mảnh, thậm chí nó còn chưa kịp phát ra tiếng than khóc cuối cùng, tiếng gầm giận dữ của rồng đen làm rung chuyển khắp rừng cây, áp lực của nó lan rộng giống như bàn tay vô hình và khổng lồ đang bóp nghẹt hết cổ của tất cả động vật đang sống trong khu rừng.
Dube thú cảm thấy khó thở, cả người mềm nhũn, nó rơi xuống từ giữa không trung.
Đây là một vị vua đứng đầu chuỗi thức ăn đang tuyên bố chủ quyền tuyệt đối với lãnh thổ của mình, bất cứ ai dám can đảm vượt qua hoặc can đảm phớt lờ nó, đều chịu chung số phận giống như con cá sấu mãng xà này.
Lư Thiếu Dư vẫn chưa thể vượt qua được nỗi ám ảnh từ cái chết đem lại, cho dù cậu đã từng chịu đựng qua những cuộc huấn luyện gian khổ và tàn khốc, nhưng đây là lần đầu tiên cậu ở gần cái chết đến vậy.
Cơ thể khổng lồ của con cá sấu mãng xà rơi xuống ngay bên cạnh cậu, thân thể còn ấm áp, nhưng trái tim nó đã sớm ngừng đập.
Lúc này Lư Thiếu Dư mới phục hồi tinh thần lại, Hắc Long cứu cậu..cậu không chết, Hắc Long đã......
Rồng đen cuối cùng cũng ngừng tiếng gầm giận dữ, lại vội vàng quay đầu nhìn Lư Thiếu Dư, anh tới vừa kịp lúc, trừ bỏ trên gương mặt có vết thương cắt qua má, Lư Thiếu Dư cũng không bị thương, nhưng cậu vẫn đứng yên tại chỗ với vẻ mặt ngơ ngác, dường như cậu vẫn còn đang rất sợ hãi.
Hắc Long cơn tức giận trong lòng lại bắt đầu dâng lên. Một mặt, anh cảm thấy tức giận vì người của anh bị tấn công ngay trên lãnh thổ của mình, mặc khác, anh có một loại sợ hãi khó tả, nếu như họ ở lại vào buổi tối, Lư Thiếu Dư tuyệt đối sẽ không có khả năng còn nguyên vẹn để đứng trước mặt anh.
Hắc Long vừa tức giận vừa khó chịu, anh không kiên nhẫn tại chỗ xoay người mấy lần, sau đó có chút lo lắng đi tới cạnh Lư Thiếu Dư.
"Thế nào rồi?"
Lư Thiếu Dư thở dài một hơi, sau đó lắc đầu, "Không sao." Cậu có chút sợ hãi, nhưng cũng không nghiêm trọng giống như Hắc Long tưởng tượng.
Hắc Long đi vòng quanh Lư Thiếu Dư, xác định trên người cậu không có vết thương nào mà chính anh không nhìn thấy được, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
“Đáng lẽ ta nên đi theo ngươi."
Lúc ấy chỉ nghĩ trên người Lư Thiếu Dư có vết ấn của mình rồi, sẽ không có dã thú nào dám can đảm đến gần, anh vậy mà quên mất còn có con cá sấu mãng xà này.
Lư Thiếu Dư ngược lại lắc đầu, nơi này là rừng hoang, khó tránh khỏi dã thú, cũng trách chính mình sơ sẩy, cậu cho rằng nơi này là địa bàn do Hắc Long quản lý, nếu không phải Hắc Long cứu cậu, chính mình đại khái phải trả giá nghiêm trọng cho sự sơ suất không đáng có này.
Có lẽ bởi vì con rồng đen quá thân thiện, thân thiện đến mức cậu gần như quên mất nơi đây là nơi đáng sợ như nào, Lư Thiếu Dư hít một hơi thật sâu, sau đó nhìn về phía thân hình to lớn của con cá sấu mãng xà.
Dube thú run rẩy từ trên mặt đất bò dậy, buộc lại những trái cây đang rơi xung quanh "Rau rừng" mà Lư Thiếu Dư thu thập, nó đứng từ xa nhìn Lư Thiếu Dư, vừa mới nãy, đại nhân Nesario làm nó thực sự sợ hãi, nó hiện tại không dám tới gần cậu.
"Không sao đâu, quay về đi." Lư Thiếu Dư đem đồ vật nhặt lên, rồi nói với Hắc Long.
Rồng đen vỗ cánh và cúi người xuống, lần này thế mà anh lại có ý bảo cậu ngồi lên trên.
Lư Thiếu Dư kinh ngạc không thôi, cậu một chút cũng không dám dùng Hắc Long làm thú cưỡi.
“Tốt nhất, tôi vẫn nên đi bộ về."
Hắc Long vung đuôi, không kiên nhẫn giải thích, nói, "Ta mang ngươi trở về hồ, cách đây rất xa, ngươi vẫn nên đi lên."
Để bảo vệ hang ổ của mình, anh thực sự thả rất nhiều quái vật hung dữ ở trong rừng, hiện tại một đám điều trở thành quả bom hẹn giờ, làm sao còn dám để Lư Thiếu Dư ở chỗ này nữa.
Lư Thiếu Dư ngẫm lại mục đích của cậu khi tới khu rừng này, coi như tạm thời đạt được, cậu không cần ở tại nơi nguy hiểm này nữa, dù sao cậu cũng không có thực lực như Rồng đen, rõ ràng đi đến bên kia hồ mới là sự lựa chọn an toàn. Rồng đen đã mở lời, cậu cũng không nên từ chối, nhưng lúc này cậu vẫn còn chút việc phải làm.
"Chờ tôi." Lư Thiếu Dư xoay người, đi về phía con cá sấu mãng xà, đầu Hắc Long đầy dấu chấm hỏi, không biết cậu đang muốn làm cái gì.
Hai mắt Lư Thiếu Dư sáng ngời, cậu rút quân đao ra điêu luyện chém vào thân thể còn ấm áp, cắt đứt miếng thịt mềm nhất trong bụng của con cá sấu mãng xà, sau đó dùng lá cây lau sạch vết máu trên dao. Trên mặt còn dính vết bẩn, cậu ngẩng đầu cười với Hắc Long, “Buổi tối hôm nay ăn rắn nướng đi."
Hắc Long:......
Dube thú:......
Trong nháy mắt bọn họ đều cảm giác được năng lượng hắc hóa và đen tối tối tiềm tàng ẩn trong cơ thể Lư Thiếu Dư, có điểm đáng sợ.
Lư Thiếu Dư không chỉ tức giận vì bị con cá sấu mãng xà đè bẹp, rốt cuộc cậu vẫn còn trẻ , không thể tránh khỏi việc thua kém bởi những loài dã thú sống lâu năm trong rừng và chúng dựa vào kinh nghiệm săn mồi để kiếm ăn, điều này không có gì lạ, lúc này cậu nên làm điều gì đó trước khi chết và cố gắng để bản thân không tụt lại phía sau, để lần không khỏi thua thiệc khi gặp lại loài sinh vật này. Nếu không khi cậu gặp những loài sinh vật khác, cậu sẽ trở thành bữa ăn miễn phí cho chúng mất.
Đây chính là một khu rừng nguyên thủy a, không có luật bảo vệ động vật hoang dã, quản nó có phải động vật quý giá hay không quý giá, chỉ cần gϊếŧ chết là có thể ăn, nếu không nói đến thực lực của con người yếu đuối, làm sao họ có thể đứng đầu trong chuỗi thức ăn ở Trái đất được? Đó chính là không có thứ gì mà bọn họ không dám ăn, vì sức ăn cường đại và khủng bố ấy nên, người địa cầu mới.....có điểm đáng sợ......
Nếu không phải không có hợp để chứa vào, Lư Thiếu Dư đã muốn thu thập thêm ít máu để làm huyết, nhìn máu chảy nhiều như vậy, thật lãng phí.
Sau khi tìm được một chiếc lá to và sạch để bọc lấy miếng thịt ấy, lúc này Lư Thiếu Dư mới xoay người cưỡi lên lưng Hắc Long, một tay cầm theo đồ vật, còn tay còn lại ôm chặt lấy gốc cánh của Hắc Long.
"Anh Long, đi thôi."
Con rồng đen dang rộng đôi cánh, Dube thú vội vàng bay theo, đôi cánh của nó nhỏ nên bay theo rất khó khăn, nhưng hiện tại nó không dám để Hắc Long bỏ lại rơi lại phía sau, bởi vì nơi này là một khu rừng rậm, nếu bị bỏ rơi, nó sẽ làm mồi cho đám hung thú ở đây mất.
Hắc Long đã chuẩn bị bay lên, sau đó anh quay đầu lại, trừng mắt nhìn Dube thú, nói, "Ta bay chậm lại, ngươi theo sát." Sau đó không nhìn biểu tình của Dube, anh xoay người lại lao đi, Lư Thiếu Dư nhanh chóng cúi người xuống, ôm chặt lấy đôi cánh của rồng đen.
Dube thú ngơ ngác nhìn theo bóng lưng của Hắc Long và Lư Thiếu Dư, sau một lúc lâu, nó hưng phấn hét lớn, "Dube Dube!"
[ Nesario đại nhân đây là đang quan tâm nó sao? Ngài lo lắng cho mình? ]
Trước mắt, Hắc Long lúng túng khịt mũi, khi nghĩ rằng, nếu không có tiếng kêu của Dube thú có lẽ anh sẽ không đến kịp thời như vậy, vì vậy anh quyết định dành hai phút để tỏ lòng biết ơn với nó.
Lư Thiếu Dư lại lần nữa trải nghiệm việc bay trên lưng rồng đen, những làn gió nhẹ nhàng phả vào mặt cậu, Hắc Long bay rất ổn định, bởi vì chiếu cố cậu nên anh bay không quá cao, lại cũng đủ để cậu có thể quan sát được vùng đất phía dưới chân, làm cậu thoải mái và vui vẻ đến mức muốn la lên một tiếng lớn.
"Anh Long! Cảm ơn Anh!"
Lư Thiếu Dư hét to ôm lấy cổ Hắc Long, trong lòng cảm thấy biết ơn vì con rồng khổng lồ này, dù không liên quan gì đến mình, nhưng vẫn luôn chăm sóc cậu mọi lúc mọi nơi.
Hắc Long không rõ nguyên do, nhưng anh có thể xuyên qua lớp vảy cứng rắn của mình để cảm nhận được hơi ấm từ cơ thể của Lư Thiếu Dư, trong nháy mắt anh cảm thấy xấu hổ.
Dube thú cố gắp hết sức, nhưng vẫn là không thể theo kịp giảm tốc độ đang chậm lại của Hắc Long. Cuối cùng, sau khi bay ra khỏi rừng rậm, nó nhanh chóng bị hai người bỏ quên lại phía sau.
Dube thú nhìn Nesario đại nhân và chủ nhân của mình càng ngày bay xa, nội tâm bi thương không thôi. Đại nhân đã nói sẽ chiếu cố nó nên bay chậm lại một chút đâu, vì cái gì ném nó xuống phía trước rồi, còn muốn chờ nó không phòng ngừa mà quăng một nắm cẩu lương cho nó?
......
Rất nhanh, trong tầm mắt Lư Thiếu Dư liền thấy nhìn thấy được một phiến hồ xanh biếc rất lớn. Con rồng đen lao nhanh xuống, lướt đi qua mặt hồ, sau đó vững vàng đáp trên mặt đất, Lư Thiếu Dư nhanh nhẹn từ trên lưng Rồng đen nhảy xuống dưới, Hắc Long không có nửa điểm dừng lại, anh nhanh chóng thả người vào trong hồ, tạo ra một dòng nước lớn bao phủ lấy người Lư Thiếu Dư.
Lư Thiếu Dư:......
Con rồng đen nổi lên từ mặt nước, con ngươi thẳng đứng hơi co lại, đôi mắt rõ ràng vô cảm dường như đang mang theo ý cười, hỏi, "Ngươi không tắm rửa à?"
Với giọng điệu trầm thấp và từ tính, thế nhưng làm Lư Thiếu Dư ma xui quỷ khiến nghĩ tới hình ảnh của một mỹ nhân đang thoát y tắm.
Lư Thiếu Dư:......
Nhất định là đầu ốc cậu vừa nãy bị dọa cho hồ đồ rồi..
Lư Thiếu Dư đem đồ vật thả xuống, sau đó cậu bắt đầu cởϊ qυầи áo, trong lúc này, Hắc Long vẫn không nhúc nhích, đôi mắt nhìn thẳng vào cậu, Lư Thiếu Dư cũng không có cảm thấy có cái gì không ổn, cậu ngang nhiên mặc qυầи ɭóŧ nhảy vào trong nước.
Con rồng đen đột nhiên bơi đi.
Một lần nữa, sau khi cậu tắm rửa thoải mái, mặt trời cuối cùng cũng sắp lặn. Ngày ở nơi đây làm Lư Thiếu Dư vẫn chưa thích ứng được, nhưng cậu chắc chắn sẽ ngày càng quen dần, bọn họ sở dĩ có thể đứng đầu ở chuỗi thức ăn, đó là bởi vì bất luận hoàn cảnh như thế nào, bọn họ đều có thể nhanh chóng thích ứng, hơn nữa càng khắc nghiệt lại càng thích nghi nhanh hơn.
Trước khi mặt trời lặn, Lư Thiếu Dư bắt đầu làm bữa ăn thứ tư trong ngày. Cậu chỉ ăn ba bữa, mỗi bữa tầm 30 tiếng, cũng coi như cậu lợi hại rồi, bởi vì ở trong rừng cây cậu đã ăn không ít loại trái cây khác nhau, cho nên lúc này cũng không đói bụng lắm.
Ăn quá nhiều thịt nướng có thể khiến bản thân cậu mệt mỏi, đặc biệt là trong thời tiết vậy nóng bức này.
Vì vậy Lư Thiếu Dư chân thành cảm thấy rau diếp dại và rau xà lách thật sự là một thứ tốt.
Trước khi nấu ăn, Lư Thiếu Dư nhìn quanh tìm kiếm một phiến đá mỏng và mịn, nhưng cuối cùng vẫn không tìm được, chỉ khi Hắc Long đại nhân bước ra và làm cho cậu một cái, mặc dù anh hoàn toàn không biết Lư Thiếu Dư muốn làm gì.
Khi Hắc Long đang làm phiến đá, Lư Thiếu Dư ở bên cạnh chỉ đạo. Khi cậu nhìn thấy con rồng đen dùng móng vuốt sắc nhọn cắt xuyên nhưng tảng đá như cắt đậu, Lư Thiếu Dư cảm thấy ghen tị vô cùng, anh ta vậy mà dùng tay không đập vỡ từng tảng đá lớn a.
Tảng đá được làm từ một khối đá đen nguyên khối không hề xa xỉ, không biết là rồng đen từ đâu tìm thấy ở đâu. Mặt cắt ngang của tảng đá được đánh bóng và rất mịn, độ dày duy trì ở mức một centimet, sẽ không quá mỏng cũng sẽ không quá dày, vì tảng đá rất lớn, dẫn tới này phiến đá tròn này to bằng một cái chậu lớn.
Sau khi rồng đen làm xong, anh giao nó cho cậu, sau đó tò mò nhìn Lư Thiếu Dư đang xếp cục đá lên nhau, thành một vòng tròn có cái lỗ ở giữa, sau khi xây xong, Lư Thiếu Dư dùng sức đem phiến đá lên lỗ hở đó.
So sánh cả hai và sau đó kết hợp chúng lại với nhau thành một thể hoàn hảo.
Hắc Long biết đại khái chuyện này có liên quan đến việc Lư Thiếu Dư chuẩn bị đồ ăn, nhưng anh vẫn không thể hiểu được vì sao, ở phương diện ăn uống, giống như Lư Thiếu Dư lại có một tình cảm mãnh liệt như vậy, ở Long tộc rất ít người sẽ vì ăn mà hao tâm tổn sức, bọ họ chẳng chú ý gì, chỉ cần ăn sống và nướng giòn thôi, điều đó tiết kiệm và dễ dàng biết bao.
Chỉ có mỗi Lư Thiếu Dư dường như bị ám ảnh bởi việc ăn uống vậy.
Kỳ thật Lư Thiếu Dư hoàn toàn có thể hiểu được điểm này, giống như người trước nay chỉ ăn qua rau luộc, người đó căn bản không thể tưởng tượng được hương vị thịt luộc cũng ngon như vậy, cho dù điều dùng nước nấu chín, vì thế nên chênh lệch trong hương vị cũng không khác lắm.
Sau khi hoàn thành phiên bản gốc của “Tấm sắt" Lư Thiếu Dư chuẩn bị nhóm lửa, ở bên này khi cậu giữ nguyên động tác định dùng kính viễn vọng nhóm lửa, lúc này ở bên kia Hắc long nhẹ nhàng phun ra một hỏa cầu, oanh một tiếng ngọn lửa bắt đầu bùng lên.
Lư Thiếu Dư:......
Cậu xém chút quên mất, bản thân mình có một chiếc bật lửa di động hình rồng này.