Chương 2: Tỉnh lại

Cậu chỉ nhớ rõ cảm giác lạnh lẽo khi ngã vào nước, sau đó liền bất tỉnh.

Điều này hiển nhiên vượt quá giới hạn, trước không nói tới độ cao này căn bản không có khả năng ngã xuống liền ngất xỉu đi, ngay cả khi vận khí cậu không tốt đầu đυ.ng tới vật gì đó cũng nên cảm giác được đau đớn a.

Ngẫm nghĩ các khả năng có thể xảy ra, cảm giác ngày đó cũng không quan trọng lắm, trong trường hợp cậu không bị thương, điều đầu tiên cậu nhìn thấy nên là trần nhà kẻ sọc trong phòng chứ, mà không phải bầu trời xanh này, nếu cậu không may mắn bị thương, lúc tỉnh lại cũng nên ở bệnh viện, không phải tảng đá nóng khiến cho đầu óc cậu quay cuồng.

Dù tình huống gì đang xảy ra, đây không phải là nơi cậu nên ở.

Bản thân ngây ngốc trong vài giây, dựa vào lý trí, cậu nhanh chóng đứng dậy, bắt đầu nhìn vào môi trường xung quanh .

"Mặc kệ ở trong tình huống nguy cấp như nào, điều quan trọng nhất bây giờ phải rõ tình huống lúc này."

Đây là Điều 3 trong“Kỹ Năng sinh tồn Hoàng Kim” của giảng viên, tất cả học sinh phải khắc sâu vào tâm trí, biến thành bản năng sinh tồn, đương liên Lư Thiếu Dư cũng không ngoại lệ.

Khi cậu đi đến bên rìa của tảng Nham Thạch, nhìn vào khoảng không vô tận kia, cậu vẫn không cưỡng lại việc co giật khóe miệng, “Chết tiệt! Mẹ nó địa phương quái quỷ gì!"

Trường học không hoàn toàn ngăn cản học sinh nói tục, giáo viên nói, đàn ông tính tình thô bạo, đây là bản năng, miễn là bạn có thể phân biệt những dịp nào có thể nói những dịp nào không thể nói, điều đó cũng không quan trọng lắm.

Lư Thiếu Dư thường xuyên không nói, đây là thói quen gia đình, ông nội của cậu ghét nhất người nói tục, cho nên lúc nhỏ cậu luôn cẩn trọng, chỉ bất cẩn nói ra một từ tục tĩu nào liền ăn ngay một đá, dưỡng thành bây giờ, trừ khi rơi vào tuyệt cảnh bằng không cho cậu mười lá gan cũng không dám phạm, giống như hoàn cảnh bây giờ đã vượt qua sức chịu đựng cậu.

Bản thân cậu chưa nhận thức được tình cảnh lúc này, có lẽ cậu đã xuyên qua ngoài vũ trụ chăng, nếu vẫn còn ở trên trái đất, vì điều gì cậu chưa từng nghe nói qua địa phương cùng cảnh vật nào như vậy!

Dưới chân cậu là một khối đá lớn hình tròn mặt nhám, lấy bản thân làm trung tâm so với tảng Nham thạch này, cho dù nhìn đến chỗ nào cũng đều là màu nâu xám cùng đồi núi đá trải dài vô tận, núi đá có cao có thấp, lại không có ngoại lệ hình dạng khác biệt nào, đồng dạng đều là những dãy đá có hình trụ thô to chống ở giữa không trung, như là một chiếc ô rộng lớn đang mở, lại như là một đóa hoa nấm, tạo thành cảnh tượng một rừng Nấm Thạch đồ sộ.

Này quả thực là kỳ quan thiên nhiên khó có được, một kiến trúc trái quy luật như vậy rốt cuộc hình thành như thế nào a?!!

Lư Thiếu Dư ngơ ngác nhìn trời, sau vài phút, cậu bỗng nhớ ra, lúc này không nên phí thời gian tỏ ra kinh ngạc .

Điều quan trọng lúc này cậu nên tình hiểu rõ ràng tình cảnh hiện tại, cuối cùng nơi này là địa phương nào, mình vì điều gì nên xuất hiện ở chỗ này, cùng với..bụng đói, chỗ này có đồ ăn gì không đây.

Vắt óc tìm kiếm thời điểm thích hợp để đi xuống, cậu lại phát hiện một vấn đề khác cực kỳ khó khăn, tảng Nấm Thạch này còn có kích thước vươn cao, kèm theo phần ô phình ra, bên dưới thân trụ thẳng tắp nhìn không thấy điểm cuối, lại còn cách nhau hơn mười mét, nói cách khác muốn xuống mặt đất này bản thân cậu có nên ngồi trên trực thăng để xuống dưới không?

Lư Thiếu Dư:......

Nơi này rốt cuộc là địa phương nào, nếu so sánh nơi này cùng nơi cậu đi qua không trùng khớp với địa điểm nào trên trái đất cả, bản thân cậu lâm vào khủng hoảng.

Lư Thiếu Dư ý thức được hoàn cảnh sống của cậu bây giờ đã không còn là địa cầu nơi cậu sống khi xưa nữa, bắt buộc một người trưởng thành sinh sống và lớn lên dưới cờ đỏ, sinh hoạt ở trong trường quân đội, liên tục học tập hết thảy tri thức của chủ nghĩa duy vật, luôn tin tưởng trên thế giới không có xuyên qua, cơ hội xuất hiện trên người đọc một quyển tiểu thuyết xuyên qua nào gần như bằng không.

Cho dù lúc đầu cậu để tâm vào về vấn đề này, cậu quyết định không nghĩ nhiều nữa, yên lặng kéo ba lô trên người xuống, cậu muốn nhìn xem bên trong còn gì để ăn không.