Sau khi bình tĩnh lại, Nesario mới bắt đầu ý thức được chính mình đang làm một loạt hành động gì.
Anh thế mà, định chuẩn bị đem đưa tên này tới hang ổ của mình ư!
Động tác bay về phía trước hơi khựng lại, Nesario cúi đầu nhìn Lư Thiếu Dư đang thở gấp trong lòng mình, trong đầu anh lúc này có hơi mơ màng.
Đối với một chủng tộc coi trọng lãnh thổ tới mức cực đoan như Long tộc, hơn nữa đối với lãnh thổ của mình bản năng khống chế cùng du͙© vọиɠ chi phối đối với chủng tộc họ, hang động là nơi bất luận kẻ nào đều không thể đặt chân vào, cho dù là cha mẹ, hay bạn giường, kể cả anh chị em bất luận kẻ nào dám can đảm bước vào hang động riêng của Long tộc, bọn chúng dùng rõ ràng đang cuồng vọng hướng tới bọn họ tuyên chiến.
Sau khi chúng có ý thức độc lập, điều lựa chọn xây tổ trên lãnh thổ của mình, và tổ này tập hợp tất cả của cải châu báu mà chúng thu thập được, ngay cả, cha mẹ cũng không có quyền lợi tiến vào, càng miễn là bạn giường, chỉ có chuẩn bị cho bạn cả đời duy nhất người khiến Long tộc trung trinh và chắc chắn sẽ thành bạn lữ, sau đó mới có thể đem tài phú triển lãm trước mặt người yêu, nhưng loại tình huống này ở cực kỳ hiếm thấy ở Long tộc, Nesario chỉ nhìn thấy trường hợp đó, chỉ xuất hiện trên người ông và bà ngoại thôi, họ cả đời đều chỉ có lẫn nhau, từ khi còn là những chú rồng non, thẳng đến lúc già họ điều nắm tay nhau đi đến cuối đời.
Về phần Nesario, anh không nghĩ nhiều đến vậy, Long tộc bẩm sinh có ý muốn độc chiếm lãnh thổ, anh tự nhiên cũng không ngoại lệ, nếu tiến vào lãnh thổ của mình là một cái Long tộc khác, anh đại khái đã sớm cho hắn một bài học đau đớn nhất, giáo huấn cho hắn gần chết sau đó đá ra ngoài, nhưng Lư Thiếu Dư có một chút khác biệt, cụ thể khác ở nào khiến Nesario không nói lên được, có thể vì cậu không thuộc về chủng tộc nào ở trên đại lục này, trên người không có khí vị làm người khó chịu, dù cho mùi của Long tộc hoặc hơi thở Thú tộc, lại có cùng gương mặt tương đồng với Long tộc, khơi gợi sự tò mò trong anh, làm chính mình không nhịn được tiếp cận Lư Thiếu Dư. Nếu ở đây xuất hiện một cái Thú Tộc, anh sẽ đem tên đó xé thành nhiều mảnh nhỏ, anh chắc chắn sẽ làm điều này.
Hậu quả của việc cho phép Lư Thiếu Dư di chuyển trong lãnh thổ, anh đối với cái này sinh vật này lòng tò mò càng lúc càng lớn, loại này tò mò thậm chí đã lớn đến mức len lỏi vào trong, thậm chí nó còn vượt qua bản năng độc chiếm lãnh thổ.
Nesario biết này là không đúng, nhưng anh quá thiếu kinh nghiệm trong việc trò chuyện, nên không phát hiện ra vượt qua tò mò này đã trở thành đam mê của mình. Tựa như hiện tại, lý trí bảo không nên đem Lư Thiếu Dư mang vào hang ổ của mình, và cơ thể lại vô thức làm trái ngược lại.
Anh cúi đầu, dùng trán chạm chạm vào Lư Thiếu Dư, đang có dấu hiệu nóng lên.
Lần này anh không còn do dự nữa, dang rộng đôi cánh, tiếp tục hướng về phía trước bay đi.
Rồng có bản năng bẩm sinh thu thập châu báu kỳ trân dị bảo, suốt cả đời họ đều sẽ tìm kiếm và thu thập đủ loại đồ vật sáng bóng và quý giá mà mình thích, mấy thứ này ở trong mắt họ có ý nghĩa rất đặc biệt, Nesario cảm thấy không như vậy, tuy rằng anh cảm thấy bảo bối của mình rất quan trọng, nhưng khi tưởng tượng Lư Thiếu Dư đang bệnh nếu anh mặc kệ, cậu nhất định sẽ chết, có thể Lư Thiếu Dư là một ngoại lệ, nếu không dù cho bất kể người nào dám bước vào kể cả Long tộc hay Thú tộc, cũng khiến cho hắn nổi giận.
Loại cảm giác này thật giống như là...... Lư Thiếu Dư hiện tại đã biến thành bảo vật quan trọng nhất, mà anh thu thập được và phải để mắt tới mới khiến bản thân an tâm.
Nesario cảm thấy có điều gì đó không ổn trong lời giải thích này, nhưng giờ không phải thời gian thích hợp để tìm hiểu kỹ.
Hang ổ của anh nằm ở khu vực phía nam của hồ gương. Không giống như cái nóng khô hanh của Rừng nấm đá, hanh ổ được bao quanh bởi những cây cổ thụ khổng lồ cao chót vót, đây là nơi có diện tích cây xanh và sương mù dày đặc bao quanh nhiều nhất trong toàn bộ Thế Giới Gương, dù ở nơi này có rất nhiều sương mù nhưng bù lại nhiệt độ lại mát mẻ hơn nếu như so với khu vực nham thạch, vì thế các dã thú sinh hoạt bên trong càng cường đại và hung dữ hơn, điều do một tay Nesario đưa vào và phân bố ở xung quanh hang ổ, đem chúng trở thành vòng phòng hộ vững chắc.
Từ đây có thể nhìn thấy được đối với Long tộc cái tổ quan trọng như thế nào.
Đôi cánh của Nesario rất to lớn và mạnh mẽ, sau khi bay lên trời, anh thậm chí có thể dùng gió lướt đi nhẹ nhàng trên bầu trời mà không dùng chút lực nào, dù cho Lư Thiếu Dư đi mấy một ngày đường cũng chưa chắc tới, nhưng Nesario chỉ bay một chút, sau đó anh đáp xuống vùng ngoại ô của khu rừng, nhanh chóng gập đôi cánh lại và ôm Lư Thiếu Dư đi vào.
So với tầm nhìn xa không thấy đấy của khu rừng nấm, diện tích khu rừng nguyên thủy này không lớn như vậy, lại nằm trên phần rìa của khu vực Thế Giới Gương, đây cũng là lý do tại sao ngay từ đầu Lư Thiếu Dư không hề phát hiện ra nơi này, không còn nghi ngờ gì nữa, đây là nơi khó tìm ra nhất trong toàn bộ khu vực Thế Giới Gương.
Nesario vừa mới bước vào bên trong khu vực rừng rậm, liền nghe thấy tiếng gầm gừ thô bạo và phấn khích của các loài thú hoang từ mọi hướng, như chào mừng và cũng như cúi đầu với nhà vua, dù cho chúng nó không dám xuất hiện trước mặt Nesario, nhưng điều không hẹn mà dùng tiếng gầm rú để thể hiện sự tồn tại của mình. Đây là những loài đã được Nesario thuần hóa, cho nên sự sợ hãi đối Nesario nhẹ nhàng hơn rất nhiều so với những sinh vật trong rừng đá.
Ngay cả trong lúc hôn mê Lư Thiếu Dư bị những tiếng gầm đột ngột này làm cho giật mình. Cậu nằm trong lòng Nesario co người lại thể hiện sự bất an, lông mày Nesario lập tức nhíu lại.
"Câm miệng."
Giọng nói tinh tế của Nesario truyền đi xa theo làn sóng âm thanh, sau đó khu rừng cây lập tức an tĩnh, giống như bọn chúng đang bị bóp cổ vậy.
Nếu là lúc Lư Thiếu Dư đang tỉnh, nhất định sẽ vỗ tay tán thưởng cảnh tượng này, đây mới là thực lực chân chính của vương giả.
Nesario ôm chặt Lư Thiếu Dư, sau đó tiếp tục đi về phía trước, thẳng đến khi bước vào, hang đá cao hơn thân người của anh rất nhiều nếu như đem so sánh với thân rồng.
Trừ bỏ bên trong Hang động, nếu muốn đi vào chỉ có một lối duy nhất, cho dù hang động bị đóng kín, dù vậy chỉ cần một tia sáng duy nhất chiếu vào, toàn bộ bên trong hang động điều sáng lên tựa như ban ngày, chỉ cần nhìn vào là sẽ rõ, tia sáng ánh ấy cộng hưởng với kim cương và vàng bạc châu báu được xếp chồng lên nhau.
Khi hang động có ánh sáng chiếu vào, những bảo vật phát ra những ánh sáng lấp lánh, khiến hang động tỏa ra một tầng vàng kim chói mắt. Khoảnh khắc Nesario nhìn thấy hang động của mình chất chồng báu vật, anh tặc lưỡi hài lòng, sau đó anh đi đến tảng đá hình đĩa nằm ở giữa, quét đi những đồng tiền vàng vương vãi trên đó, cẩn thận đặt Lư Thiếu Dư lên.
Cũng may Lư Thiếu Dư vẫn ngủ say, nếu cậu biết chính mình thật sự đang ngủ trên đống vàng không đếm xuể đó, phỏng chừng cậu sẽ vui vẻ nhảy cẩn lên.
Là đứa trẻ sinh ra trong một gia đình bình thường, có lẽ cậu không bao giờ nghĩ đến bản thân sẽ có hành động mất mặt như thế này, tuy vàng không thuộc về mình, nhưng khung cảnh ấy cũng khiến cho cậu nhớ nhung ghi nhớ cả đời.
Nhưng lúc này cậu đã hoàn toàn bất tỉnh vì cơn sốt, hoàn toàn không biết bản thân đã được Nesario đặt xuống, gương mặt đỏ bừng, thân thể do bị cảm nắng, sau đó lông mi run rẩy và đôi môi hơi hé mở, ngoài ý muốn trông cậu có chút nhu nhược và đáng thương.
Nesario đang cởϊ qυầи áo cho cậu, sau khi thấy cơ thể cậu run rẩy, anh vô thức thả lỏng động tác trong tay.
Trên thực tế, Nesario không thích cơ thể con người cho lắm, đặc biệt là khi Neslier người thường xuyên cười nhạo cơ thể con người trong rất nhỏ bé của anh, điều đó càng khiến cho anh không thích khôi phục cơ thể con người nữa, cho dù ở Đế Đô, thời gian rất lâu anh đều dùng thân rồng và ngủ trong cung điện chính mình, trừ phi thật sự cần thiết anh mới quay lại cơ thể con người.
Mà hiện tại anh lại không có biện pháp ở trong thân rồng, bởi vì đối với Hắc Long, Lư Thiếu Dư thật sự là quá nhỏ, hiện tại lại có bộ dạng yếu ớt, anh chỉ sợ chính mình một khi không cẩn thận, vô ý mạnh tay khiến cậu tắt thở chết.
So với thân rồng, bộ dáng thiếu niên của Nesario hành động không thuần thục lắm, anh chưa từng chăm sóc ai cả, có một cặp cha mẹ cường hãn như vậy căn bản là không cần chăm sóc qua, cho dù có người yêu cần chăm sóc, anh vẫn chưa chắc bản thân sẽ làm.
Lư Thiếu Dư bị hắn lột đến chỉ cỏn qυầи ɭóŧ, cậu nằm nghiêng cuộn tròn ở trên tảng đá, làn da hiện lên màu đỏ phá lệ kiều diễn, khiến Nesario vô thức xao động hoạt động yết hầu.
Đôi đồng tử thẳng đứng bực bội vô thức nheo lại, lại không rõ nguyên bản thân tức giận, nên anh đứng dậy đi ra ngoài, cứ tưởng rằng nguyên nhân là do Lư Thiếu Dư tiến vào hang ổ của mình.
Dube thú đâu? Không phải đi tìm suối lạnh sao? Như thế nào còn chưa tới?
Nhiệt độ Hang động ấm hơn nhiều so với khu vực rừng đá, những tảng đá màu đỏ sậm liên tục truyền đến cảm giác mát lạnh trên người Lư Thiếu Dư, chẳng mấy chốc, khiến cậu cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều, lông mày đang co lại nhanh chóng thả lỏng, thân thể không còn run rẩy, chậm rãi thư giản thả lỏng ra, chỉ là trên mặt và thân thể vẫn còn chút ửng hồng, hô hấp cũng như cũ nóng rực.
Một lúc sau Dube thú mới tới, nó đổ đầy nước suối lạnh vào chai đang cầm trên tay, sau đó vội vã bay đến bên rìa khu rừng rậm, từng đợt tiếng gầm rú trong khu rừng rậm phát ra, khiến nó sợ hãi không dám bay vào.
Những âm thanh xa lạ phát ra ở trong rừng cây, vọng ra càng ngày càng lớn, những tiếng gầm cáu kỉnh, làm Dube thú sợ tới mức run bần bật, sắc mặt trắng bệch, không sự cho phép của Nesario, nó không dám bước vào cũng không có biện pháp lướt qua khu rừng này, nó không có can đảm đối đầu với dã thú ở rừng cây này, chứ đừng nói đến việc Hắc Long sẽ tức giận khi hang ổ đang có người cả gan bước vào, chỉ có đường chết thôi được chứ.
Nesario nghe thấy tiếng kêu của Dube, nhưng anh không có ý định để nó đi vào, Lư Thiếu Dư đã là một ngoại lệ, lại thêm một cái nữa, anh đều cảm thấy bản thân chịu không nổi.
Vì vậy, anh xoay người bước ra khỏi hang. Kích thước anh ta nhanh chóng tăng lên và biến thành một Hắc Long to lớn, sau khi vỗ cánh vài lần, nó đáp xuống trước mặt Dube.
Khoảng khắc khi Hắc Long bước ra khỏi hang, khu rừng lập tức lặng im không một tiếng động.
Dube thú thận trọng đem nước suối đưa cho Hắc Long, Hắc Long dùng đầu ngón tay thật cẩn thận cầm đi, sau đó một vỗ cánh liền bay đi, Hắc Long vừa đi, âm thanh dã thú lại lần nữa vang lên, Dube thú vội vàng lui nhanh về phía sau. Sau khi dán ở trên một cây hoa tử đằng, nó ngừng di chuyển và biến thành màu của cây để ẩn nấp.
Con rồng đen vừa bay vừa nhìn chằm chằm bình nước trong tay, anh quay lại hình người trước khi bước vào hang động, đem chai nước trong tay bước đi nhanh về phía Lư Thiếu Dư.
Anh nhìn cái chai rất lâu mới nghĩ ra cách mở nó ra, sau khi mở ra uống thử, anh thấy nó rất tiện lợi để chứa nước, đôi mắt mở to vì kinh ngạc.
Suối lạnh là nguồn sống trong Thế Giới Gương, suối nguồn từ bên ngoài chảy vào, cho nên dù ở Thế Giới Gương có thời tiết nóng bức đến đâu thì nước suối trước sau như một vẫn duy trì sự mát mẻ.
Nesario nâng người Lư Thiếu Dư dậy, nghiêng miệng chai, đưa nước vào miệng cậu.
Tuy rằng khoảng cách từ bình đến miệng Lư Thiếu Dư rất thuận tiện, nhưng Lư Thiếu Dư lại cắn chặt răng, bị nước suối lạnh lẽo kí©h thí©ɧ, răng cắn càng chặt hơn, nước không hề tiến vào miệng mà chảy xuống cổ. Nó ngay lập tức chảy vào ngực Lư Thiếu Dư, cậu bị lạnh nên co rúm lại, cả một giọt nước cũng không uống được.
Đồng tử Nesario giãn ra, gắt gao nhìn chằm chằm vào trước ngực Lư Thiếu Dư nơi bị nước suối làm cho ướt đẫm, cổ họng lại lần nữa cuộn lên. Một lúc lâu, anh mới ngẩng đầu nhìn chai nước trong tay và Lư Thiếu Dư, nghiêng đầu suy nghĩ một lúc, đem nước uống vào trong miệng mình, sau đó cúi đầu hôn lên đôi môi đỏ mọng của Lư Thiếu Dư.
Xúc cảm nóng rực và mềm mại này, đột nhiên xuất hiện trong lòng Nesario khiến anh sinh ra một cổ điện lưu, cản xúc tê tê dại dại này từ khi hôn môi nhanh chống truyền thẳng đến đại não, anh ngơ ngác nhìn chằm chằm lông mi đang run rẩy của Lư Thiếu Dư, không thầy dạy cũng hiểu vươn đầu lưỡi cạy ra khớp hàm cậu, trong nháy mắt đầu lưỡi chạm vào nơi mềm mại nhất của Lư Thiếu Dư, nhanh chóng khiến cậu đem nước suối trong miệng nuốt xuống.
Nesario:......