Chương 18: Hang ổ

Một giờ sau, Lư Thiếu Dư nằm trên tảng đá, đôi mắt đen kịt vì ánh nắng mặt trời, con rồng đen bay từ xa đến, nhìn thấy cậu còn nằm ở trên tảng đá, toàn thân giống như một cái cây khô héo và vô hồn.

Hắc Long có chút hoảng sợ.

“Này, ngươi......"

Lư Thiếu Dư môi có chút nứt nẻ, cổ họng khát đến mức bốc khói, cậu nhẹ nhàng xoay người, nhìn Hắc Long với vẻ mặt trách móc, “Anh Long à ngươi cũng quá keo kiệt đi. Dưới ánh mặt trời lớn như vậy anh cư nhiên ném tôi ở nơi này, tôi ở đây gần một giờ rồi đấy! không có lấy một sợi dây thừng! Liền đi xuống cũng không biết đi như thế nào!"

Đối mặt với lời buộc tội của Lư Thiếu Dư, Hắc Long vô cớ cảm thấy có chút áy náy, nhưng nghi hoặc trong lòng càng sâu, "Ngươi không phải rất mạnh sao? Tại sao lại yếu như vậy?."

Ngay cả một con rồng con vừa mới sinh ra ở Long tộc, cũng không yếu ớt đến mức bị ánh nắng mặt trời làm cho choáng váng như vậy, Hắc Long đại nhân căn bản không rõ ràng lắm, cứ việc Lư Thiếu Dư trông giống với hình dạng con người của Long tộc, nhưng trên thực tế. Thể chất bên trong lại khác nhau, nếu luận trí tuệ cùng kinh nghiệm Lư Thiếu Dư có thể chiếm thế thượng phong, nhưng xét về thể chất, cậu đơn giản là không cùng đẳng cấp với Long tộc, quả thực không cùng cấp bậc nào.

Lư Thiếu Dư hai mắt đen kịt vì bị phơi nắng, làn da hơi bị cháy nắng tựa hồ biến thành đen, đã thế cậu còn phải đoán nhận ánh nhìn kinh bỉ của Hắc Long nữa, quả thực khiến người khác giận sôi máu mà, giọng nói khàn khàn, tức giận gào lên, "Tôi là nhân loại! Nhân loại! Không phải long! Không bị phơi chết đã tính mạng lớn rồi a! Có thể cùng với anh, loại BOSS cấp quái vật này so sánh sao?!"

Hắc Long nhíu mày thật chặt, không hiểu toàn bộ ý trong lời Lư Thiếu Dư nói, nhưng anh đại khái biết chính mình đã phạm sai lầm, Lư Thiếu Dư sắc mặt xanh trắng, trạng thái nhìn không tốt như trước, Hắc Long cong đuôi cố định lại Lư Thiếu Dư người đang âm dương quái khí kia, dù có bị cậu chống đối, rồng đen điều mặc kệ, anh đem Lư Thiếu Dư cố định trên lưng mình, sau đó dang rộng đôi cánh, mang cậu bay xuống tảng đá nấm, cẩn thận đặt cậu ở nơi mát mẻ, sau đó anh ta xoay người vung đuôi dài của mình vào cây rôi mây. Một quả to đầy gai nhọn rơi xuống, móng vuốt anh nhẹ nhàng lướt một đường trên nó, đem nó mổ ra hai nửa và đặt trước mặt Lư Thiếu Dư.

"Ăn."

Lư Thiếu Dư không khách khí chút nào, cậu cầm lên nhai, thịt quả mát lạnh vào trong người, lúc này cậu mới cảm thấy chính mình đang dần sống lại.

Hắc Long nằm bên cạnh nhìn cậu, lúng túng quay đầu nhìn sang.

"Ta không ngờ tới ngươi.... thể chất ngươi lại như yếu ớt như vậy."

Lư Thiếu Dư:......

Dùng vẻ mặt vô cảm, để xin lỗi với những lời nói thiếu đánh như thế.

Huống hồ cậu bị tha tới tha đi tha về như vậy, mà vẫn còn sống, nếu còn ở trên trái đất, cậu hoàn toàn có thể xưng được với " Cơ thể làm bằng sắt và sống dai như tiểu cường" rồi được chứ, còn yếu ư?!! Có không lầm a!

Nhưng lúc Lư Thiếu Dư định mở miệng giải thích, bỗng khựng lại, cậu cảm thấy chuyện này bản thân không có cách giải thích cùng với Hắc Long, dù sao cũng là hoàn toàn bất đồng giống loài, muốn hiểu rõ và giải thích cặn kẽ vẫn còn chút khó khăn, vì thế cậu đành phải nén bi thương vào lòng.

Hắc Long thấy cậu không nói gì, cho rằng cậu còn giận, anh chưa từng an ủi ai bao giờ, có chút luống cuống, sau đó nghĩ đến điều gì, liền nhanh chóng xoay người bay đi.

Lư Thiếu Dư:......

Rốt cuộc ai làm sai và ai nên tức giận, cậu bỗng nhiên cảm thấy bản thân vô cớ buồn bực và tức giận vô lý....

Lư Thiếu Dư sực nhớ, hơi đâu lại đi quản Hắc Long đại nhân rốt cuộc nghĩ điều gì, cậu mớ là nạn nhân đây nè, bị phơi nắng tầm hơn một giờ, khiến toàn thân mềm nhũn, đầu óc quay cuồng. Cũng may tảng đá này lại có gió thổi qua rất mát mẻ, khiến Lư Thiếu Dư mơ màng nhắm mắt, cơn buồn ngủ nhanh chóng kéo đến.

Dube thú thở hổn hển bay từ nơi xa đến, khi bay gần tới nơi đây, trong tay nó tựa hồ túm một mảnh da thú to, và trong tấm da thú ấy có rất nhiều loại trái cây khác nhau. Trọng lượng tất cả này nặng hơn người Dube thú nhiều, vì thế nó chỉ có thể vừa bay vừa thở, khi tới nơi, nó gần như kiệt sức.

"Dube Dube."

Cuối cùng tới, nó nhìn thấy Lư Thiếu Dư đang ngủ, tựa lưng vào tảng đá nấm, sau đó nó cao hứng muốn khoe với Lư Thiếu Dư, nó giơ chân lên trời và cười hai tiếng, dồn hết sức lực một hơi đem trái cây kéo đến bên người Lư Thiếu Dư, phanh một tiếng, buông tay đem da thú đặt xuống đất. Dube thú còn không kịp thở, khi nhìn lại nó phát hiện có vài loại quả lăn ra khỏi tấm da thú, nó luống cuống tay chân vội vàng đuổi theo, sau khi bắt lại và cố định kỹ, lúc này nó mới lại gần nằm bên cạnh Lư Thiếu Dư, thở dài một hơi, vì để hoàn thành nhiệm vụ đại nhân Nesario phân phó, mạng nhỏ của nó gần như chết trên đống trái cây a, nếu đánh mất dù chỉ một quả thôi, thì rất phí công sức nãy giờ của nó!

Khi tách ra khỏi Lư Thiếu Dư , Dube thú đang định đi tìm cậu, sau đó nó bất ngờ bị Hắc Long tóm lại, kết quả là Hắc Long nói muốn nó đi thu thập trái cây, nên mới trì hoãn thời gian lâu như vậy, phải biết rằng nơi này có hai loại trái cây ăn ngon và không ngon, trái ngon lại khó tìm muốn chết, phải mất rất nhiều sức lực mới thu thập nhiều trái như vậy, kể cả món thúy căn quả mà nó thích nhất cũng đều cố gắng hái thêm để dâng lên mà.

Dube thú nghỉ ngơi hồi lâu sau, lúc này mới quay đầu lại nhìn Lư Thiếu Dư đang ngủ.

"Dube?"

Lư Thiếu Dư ngủ rất say, hai má đỏ bừng, lông mi khẽ run, hoàn toàn không phản ứng gì trước tiếng kêu của Dube thú.

Dube thú cẩn thận đến gần, cẩn thận đánh giá bộ dáng đang ngủ của Lư Thiếu Dư.

Bản năng Dube khiến nó sợ Hắc Long. Chỉ cần là sinh vật có linh tính trên đại lục Dolan thì không có ai không sợ Long tộc, trừ bỏ những chủng tộc cường hãn như Long tộc, các chủng tộc khác số lượng cường giả không nhiều lắm nếu so với sức chiến đấu cực cao của Nhân Ngư, nếu Long tộc cùng Nhân Ngư tộc hai bên hợp tác với nhau, dù cho Thú tộc có hiếu chiến và hung hãn cỡ nào cũng đều nằm ở thế bất lợi. Tuy rằng Dube thú sợ Hắc Long, nhưng nó một chút cũng không cảm thấy mất mặt, rốt cuộc đây là huyết mạch áp chế thiên tính, chỉ cần uy áp Long tộc vẫn còn tồn tại, dù động vật cường đại đi chăng nữa, cũng phải cuối đầu trước mặt họ.

Không phải tự nhiên mà nó sợ Lư Thiếu Dư.

Không biết có phải hay không, lúc Lư Thiếu Dư gϊếŧ chết con thú có vảy kia, thời điểm ấy đã mang đến bóng ma tâm lý quá lớn, tóm lại nó luôn là cảm thấy cái tên này không thể đánh giá thấp được, mặc dù sau này Lư Thiếu Dư không còn uy hϊếp hay đe dọa, nó cũng vẫn là cảm thấy tên này trên môi luôn nở nụ cười, nhưng thời điểm ra tay luôn tàn nhẫn và rất có lực sát thương.

Mà sát khí này luôn giấu dưới bề ngoài hiền lành, điều này làm Dube thú sợ hãi.

Dù bọn họ đã ký kết khế ước chủ tớ, Dube thú vẫn không hoàn toàn thư giãn. Chỉ khi Lư Thiếu Dư đã ngủ say hoàn toàn, Dube thú mới dám không phòng bị đánh giá cậu.

Dube thú tuổi tác không lớn, lúc ra ngoài chưa bao lâu liền mắc kẹt ở Thế Giới Kính này, cho nên nó đối với diện mạo cũng không có nghiên cứu qua, nó chỉ biết tên này cùng diện mạo Long tộc ở Đế Đô rất giống nhau.

Đêm đó, khi nó nhìn thấy thân người của đại nhân Nesario, nếu lấy tiêu chuẩn đại nhân Nesario, thì gương mặt này của Lư Thiếu Dư như thế nào cũng có thể được 95 điểm, dù ở Đế Đô Long tộc có thiếu thốn nhiều thứ, nhưng sẽ không bao giờ thiếu mỹ nam mỹ nữ. Nó không biết diện mạo đại nhân Nesario ở Đế Đô sẽ được đánh giá như thế nào, nó thật sự cảm thấy đại nhân Nesario khá đẹp trai, mặc dù nó chưa từng gặp qua con rồng khác, nhưng những lời này tuyệt đối không phải là nịnh nọt!

( Nesario, ngườ được mệnh danh là một trong bảy người đẹp trai nhất đại lục Dolan, chắc chắn khi Nesario nghe được câu nói của nó, nhất định sẽ không cho rằng nó nịnh nọt, chỉ cảm thấy nó đang tìm chết. )

Dube thú nhìn chằm chằm Lư Thiếu Dư bằng hai đôi mắt xanh, như muốn nhìn thấy hoa mọc trên mặt cậu, dù cho bị nhìn như thế, Lư Thiếu Dư cũng không có dấu hiệu tỉnh lại, cậu chỉ hơi nhíu mày, sau đó rêи ɾỉ một tiếng, xoay người đi.

Dube thú giật mình, vội vàng bay lùi lại một chút, Lư Thiếu Dư đã ngừng động tác, hơi thở có chút nặng nề.

Dube thú cảm thấy có gì đó không ổn, nó nhớ rõ Lư Thiếu Dư rất cảnh giác, chỉ cần một âm thanh nhỏ nhất cũng có thể khiến cậu tỉnh táo, vào lúc này như thế nào vẫn còn ngủ say như vậy?

Dube thú có chút bối rối bay về phía trước, đáp xuống trước mặt Lư Thiếu Dư, vươn đôi chân mập mạp ra, chạm nhẹ vào mặt Lư Thiếu Dư.

"Dube?"

Độ ấm trên mặt Lư Thiếu Dư cùng sắc mặt cậu giống nhau, điều đỏ bừng và nóng rực khi Dube thú chạm vào, nó cảm thấy không ổn, tuy rằng sự hiểu biết của nó về Lư Thiếu Dư không nhiều , nhưng trước đó Lư Thiếu Dư có ôm qua nó, nó còn nhớ rõ nhiệt độ cơ thể trên người Lư Thiếu Dư tuyệt đối không phải là nhiệt độ như bây giờ.

Dube thú giơ chân chọc vào mặt Lư Thiếu Dư, quả nhiên Lư Thiếu Dư không có phản ứng, chỉ khó chịu cau mày.

"Dube Dube."

Dube thú lo lắng bay lên, không biết làm sao.

Nó biết Lư Thiếu Dư nhất định bị bệnh, tựa như nó ăn nhiều già lam quả, bụng đau cả người không sức lực, Lư Thiếu Dư nhất định khó chịu, chỉ là nó không biết cậu đau chỗ nào, nó căn bản không thể giúp được Lư Thiếu Dư, chỉ có thể nôn nóng tại chỗ bay tới bay lui.

Đại nhân Nesario đâu? Vừa mới nãy không có nhìn thấy, người đi đâu vậy?

Trên đỉnh đầu Dube thú vang lên tiếng vỗ cánh, Dube thú ngẩng đầu lên, vui vẻ kêu, "Dube Dube!"

[ Nesario đại nhân, chủ nhân hắn sinh bệnh! ]

Trên đầu Dube quả nhiên là Hắc Long. Nghe được lời đó, con rồng đen đột nhiên từ trên trời đáp xuống, trên móng vuốt còn đang ôm lấy một viên hạt châu màu lam lấp lánh.

Hắc Long híp mắt, vươn móng vuốt, rất nhẹ nhàng chạm vào mặt Lư Thiếu Dư, do trên móng vuốt có rất nhiều vảy nhỏ gây trắc trở , nên anh căn bản đều không cảm nhận được nhiệt độ gì, lúc này Lư Thiếu Dư đã bắt đầu khó chịu cắn môi.

"Dube Dube."

Dube thú ở trước mặt Lư Thiếu Dư bay qua bay lại, nó nhìn Hắc Long kêu không ngừng.

[ Nesario đại nhân, chủ nhân hắn rốt cuộc làm sao vậy? ]

Hắc Long vẫy cánh, từng chút một biến thành cơ thể con người trước mặt Lư Thiếu Dư. Mặc dù bộ dáng anh ta trong như thiếu niên 17-18 tuổi, nhưng vẫn cao hơn Lư Thiếu Dư. Anh lại lần nữa vươn tay sờ mặt Lư Thiếu Dư, rất nóng, anh cảm thấy cả bàn tay điều nóng theo.

Nesario khẽ cau mày, đôi đồng tử thẳng đứng màu hổ phách có chút ngơ ngác.

Anh cũng không biết Lư Thiếu Dư đang xảy ra chuyện gì .

Bởi vì trên đại lục Dolan, Long tộc cùng Dube thú đều không có bị cảm nắng này bao giờ.

Rồng đen là một loài tương đối độc đáo, bọn họ có thể sinh sống ở bất kỳ môi trường nào, cho dù nơi đó là vùng đất băng giá dưới 0 độ, hay khu vực dung nham có nhiệt độ rất cao, đối bọn họ đều không khác gì. Điểm khác biệt lớn nhất là cơ thể họ có thể hấp thụ nguồn năng lượng bên ngoài này, rồi tiện thể chuyển hóa thành năng lượng của chính mình, nên Nesario hoàn toàn không biết rằng Lư Thiếu Dư chỉ bị say nắng.

Nesario quỳ một chân xuống, ôm Lư Thiếu Dư vào trong lòng, anh vô thức cho đằng việc này có thể liên quan tới việc bị tắm nắng hơn một giờ vừa rồi, anh không biết cụ thể nên làm gì, nhưng anh bỗng nhiên nhớ tới cách giải quyết vấn đề này.

Ít nhất, không thể để thân thể cậu nóng như này.

"Đi tớ suối nước lạnh, rót chút nước suối đem về."

Nesario bế Lư Thiếu Dư lên, sau đó đôi cánh rồng khổng lồ từ trong xương bướm vươn ra, anh không có hoàn toàn biến thành thân rồng, chỉ ôm lấy Lư Thiếu Dư lên và giang cánh bay về hang ổ của mình.

Dube thú sững sờ tại chỗ, sau một lúc lâu, nó mới vội vội vàng vàng bay về hướng khác, trong lòng ngơ ngác nghĩ: Nesario đại nhân đây là đem chủ nhân đưa tới hang ổ của mình ư?!!

Hang ổ của Nesario đại nhân?!!

Trong Long tộc chỉ có bạn lữ mới được bước vào, nơi đó không cho phép người khác ngoài bạn lữ mà?!!

Thần thú trên cao ơi!!