Chương 1: Xuyên Qua

Trên bầu trời xanh biếc tựa như vừa được gột rửa, mặt trời chiếu sáng chói chang, mặt đất bị nung trở nên cực nóng, đến một đám mây cũng không có.

Trên tảng đá hình nấm khổng lồ, một sinh vật hình người nằm úp mặt trên tảng đá nóng cháy, không biết là ngủ rồi hay là đã ngất đi, sắc mặt người nọ có chút tái nhợt, mặt mày vặn vẹo, có vẻ đang cực kỳ đau đớn.

"Thiếu Dư! Cẩn thận!"

Nghe thấy tiếng rít gào khàn cả cổ họng, sinh vật hình người trên tảng đá mở choàng mắt, xoay người ngồi dậy, còn khẽ quát một tiếng: “Chết tiệt, sao lại nóng thế!!"

Bốn phía một mảnh yên tĩnh, không có người nào trả lời câu hỏi của cậu!

Lư Thiếu Dư mờ mịt nhìn xung quanh, thoáng ngơ ngác.

Đây là…? Nơi nào vậy…?

Lư Thiếu Dư vẻ mặt dấu chấm hỏi, cố gắng hồi tưởng lại những nơi cậu đã đi qua, hoặc có thể từng nghe qua.

Đầu tiên, trước khi hôn mê Lư Thiếu Dư đang tham gia diễn tập tốt nghiệp của trường quân đội, địa điểm ở một khu rừng hoang vắng, toàn thể thành viên chia đội tiến hành đối chiến, tiểu đội bọn họ tổng cộng có bốn người, không biết là do dự báo thời tiết xảy ra vấn đề hay là do chính trị viên cố ý chọn lựa, hôm đó trời mưa rất to, buổi diễn tập tốt nghiệp diễn ra thực gian nan, đường núi trơn trượt, phía dưới giày leo núi dính một lớp bùn dày, đi đường rất dễ trượt chân, bọn họ còn phải chú ý để không bị tập kích hoặc vướng phải một cuộc kiểm tra nào đó.

Lư Thiếu Dư vẫn luôn rất cẩn thận, ở trường học, cậu có thể coi là có thành tích đứng đầu trong tất cả các học sinh, mặc kệ là thể lực, sách lược, hay chính trị, cậu đều được giáo viên coi trọng, cho nên lần diễn tập này cậu rất được chú ý.

Nhưng không ngờ tới chính là, Lư Thiếu Dư thất thủ.

Cứ coi như nguyên nhân thất thủ phần lớn là do thời tiết, nhưng Lư Thiếu Dư cũng không thể không thừa nhận, bản thân cậu đã phán đoán sai lầm mới có thể đi vào khe rãnh bị cỏ cây che lấp đó, dẫn tới trượt chân ngã xuống.

Đồng đội cố gắng kéo cậu lên, nhưng cuối cùng vẫn là Lư Thiếu Dư chủ động từ bỏ, rốt cuộc đây là diễn tập tốt nghiệp, rất quan trọng đối với tương lai của đồng đội, mình đã trượt rồi thì cũng đâu thể liên lụy đến Lâm Vinh và các đồng đội khác.

Địa hình nơi này đều đã được các giáo viên thăm dò qua, có lẽ khe rãnh cậu ngã xuống không sâu lắm, bên dưới còn có dòng suối, căn bản không thể tạo nên thương tích gì lớn, cho nên sau khi nói xong "32 đội viên tiếp tục đi, đừng để tâm đến tôi ", cậu buông tay Lâm Vinh ra.

Sau đó..... Không có sau đó.