Chương 8

Tô Thanh Nghiên cảm thấy vô cùng kì lạ, chẳng lẽ cha nàng thật sự cuồng thê đến mức như thế? Đang nghĩ thì một bóng dáng lù lù xuất hiện."Thế nào? Hai ngày không gặp ngươi đã nhớ ta đến ngẩn ngơ rồi sao?"

Tô Thanh Nghiên hồi thần liếc nhìn người người vừa mới tới, mà không nhìn thì thôi, vừa nhìn liền thấy một người nam nhân mày to mũi tẹt, mắt lệch, trên mặt đầy mụn, da sần sùi đen nhẻm, răng vàng khè, toàn thân bốc lên mùi chua, đầu tóc hẳn còn có vài con rận đang bò, thân hình cồng kềnh, phối hợp với bộ quần áo loè loẹt, đám ăn mày bẩn thỉu mà nàng từng nhìn thấy ở hiện đại thật sự không thể so sánh một chút nào, chắc chắn phải gọi hắn là cụ tổ mới xứng. Tô Thanh Nghiên từ nhỏ tới giờ chưa từng thấy ai xấu đến thảm như vậy, mẫu chốt là xấu thì thôi lại còn bẩn, dạ dày nàng không nhịn được cuộn trào.

"Oẹ!"

Tô Thanh Nghiên trực tiếp phun ra hết cháo trứng nàng vừa mới ăn xong.

"Ngươi...!"

Dương Khôi lùi lại vài bước, trong mắt hiện lên vẻ ghê tởm. Hắn tức giận nói.

"Tô Thanh Nghiên, ngươi có ý gì?"

Tô Thanh Nghiên nôn xong, cảm thấy cả người cũng không sạch sẽ, nghe giọng nói hắn không tốt nàng cũng lười phản ứng với hắn, nàng muốn đi vào trong nhà xúc miệng nhưng vốn dĩ chân nàng còn chưa khỏi hoàn toàn, bước đi hơi chậm, Dương Khôi thấy nàng không phản ứng với mình còn muốn đi vào trong nhà, liền hai bước bước tới kéo nàng, đôi tay xấu xí của hắn vừa chạm tới góc áo nàng, khuôn mặt gần gũi khiến dạ dày nàng lại muốn cuộn trào, nàng mạnh mẽ hất phăng tay hắn ra.

"Tránh xa ta ra!"

Nàng lùi ra xa một chút, cố nhịn cơn buồn nôn. Thấy thái độ nàng như vậy hắn khẽ ngẩn người rồi dường như hiểu rõ, ánh mắt hiện lên vẻ khinh thường. Là trò lạt mềm buộc chặt sao?

"Thanh Nghiên, mấy hôm trước nương ta thân thể càng nghiêm trọng, ta vốn cũng muốn vào núi thử vận may xem có thể kiếm dược liệu được không nhưng ta một mực quá bận rộn, vốn ta muốn rủ thêm vài người đi cùng nhưng mùa thu hoạch sắp tới, ai cũng bận rộn, dù sao trong rừng rất nguy hiểm, nhưng ta không nghĩ tới ngươi lại một mình chạy vào trong rừng, nghe nói còn bị rắn cắn, cho nên hôm nay ta đặc biệt đến thăm ngươi! Hôm qua ta nghe nói ở trấn trên có cửa tiệm có loại dược liệu này, chỉ là nhà ta không có đủ tiền mua."

Dương Khôi nói một tràng dài khiến Tô Thanh Nghiên ngẩn ngơ, đây? Đây là người cái tên Dương Khôi mà nguyên chủ theo đuổi bốn năm? Chẳng lẽ nguyên chủ mắc bệnh gì đó về mắt? Gu thẩm mỹ này.... nói thế nào cho phải? Cũng mặn quá rồi! Dương Khôi đợi một lúc vẫn không thấy nàng trả lời chỉ ngẩn ngơ khiến hắn có chút không vui. Bình thường đều là Tô Thanh Nghiên mỗi ngày chạy đi tìm hắn, hôm nay hắn tự hạ mình đến đây, còn cố ý ăn diện một phen vậy mà nàng không thèm phản ứng. Nếu là bình thường hắn nói như vậy không phải nàng lập tức mừng như điên sau đó lập tức xin cha nương mang lương thực đi đổi bạc sau đó mua thuốc cho hắn sao?

"Thanh Nghiên!"

Dương Khôi có chút không kiên nhẫn gọi nàng. Tô Thanh Nghiên hoàn hồn, trong lòng trăm mối tơ vò. Nguyên chủ thích hắn nhưng nàng thì không. Nếu bảo nàng thích hắn, chi bằng cho nàng một thước lụa trắng cho rồi. Tại sao Đường Tử Khiết đẹp đến nhân thần cộng phẫn mà cái tên này lại xấu đến mức này?

"Cái gì?"

Nàng không kiên nhẫn hỏi. Thấy nàng giả bộ không hiểu, hắn cũng chỉ có thể nói thẳng.

"Thanh Nghiên, ngươi không phải nằm mơ cũng muốn gả cho ta sao? Bây giờ ta cho ngươi một cơ hội, nương ta bệnh nặng, nhà ta lại không có bao nhiêu lương thực để bán đổi lấy dược liệu, chỉ cần lần này ngươi giúp ta, ta liền xuy xét cưới ngươi, nhưng ta nói trước, nhà ta nghèo không có bao nhiêu của hồi môn!"

Dương Khôi vừa nói như ban ân lớn lao với nàng vừa chờ phản ứng mừng như điên của nàng. Tô Thanh Nghiên bị sốc, đây là chuyện gì? Ta là ai? Ta đang ở đâu? Thấy nàng lại không phản ứng hắn đắc ý nói.

"Thế nào? Có phải vui quá nên phát ngốc? Nếu ngươi còn chần chừ thì sẽ không còn cơ hội nữa, sau này đừng mong ta sẽ để ý đến ngươi nữa."

Tô Thanh Nghiên cạn lời, nàng sống đến giờ này còn chưa từng thấy ai vô liêm sỉ đến mức này. Xem ra hắn không những xấu xí vẻ ngoài mà cả bên trong nhân phẩm cũng rách nát.

"Thanh Nghiên!"

Đúng lúc Tô Thanh Nghiên muốn trả lời hắn thì một giọng nói bay tới.

Thiếu nữ chạy tới lập tức kéo nàng đến một góc, ánh mắt lo lắng nhìn nàng.

"Thanh Nghiên, đừng đáp ứng hắn, hắn không thích ngươi, hắn chỉ lợi dụng nhà ngươi có ruộng, có lương thực, cho dù hắn thật sự cưới ngươi đi chăng nữa hắn nhất định sẽ không đối xử tốt với ngươi, cả nhà hắn không ai tốt, đến lúc đó nhà hắn sẽ tìm cách ngươi moi hết ruộng nhà ngươi đang cho hắn, đến cuối cùng ngươi sẽ bị hắn chà đạp mà trong tay lại chẳng có gì. Huống chi nhà hắn vừa nghèo vừa keo kiệt nhất định không lấy ra của hồi môn gì!"