Chương 7

"Nghiên nhi, sao con lại ra đây mà không gọi cha?"Cha Tô vừa trách mắng vừa dìu nàng tới ngồi trên ghế đẩu.

"Cha, chân con đã đỡ hơn rồi!".

"Có thật không?"

Tô Thanh Nghiên gật đầu.

"Con nên cảm ơn Tử Khiết!"

"Cảm ơn!"

Tô Thanh Nghiên chân thành cảm ơn. Còn không quên quan sát hắn, đúng là người đẹp, nhìn mãi cũng không đủ. Đối với ánh mắt trần trụi của nàng đôi tai hắn đỏ lên, hắn vội cúi đầu. Tô Thanh Nghiên khiến hắn cứ cảm thấy nàng là lạ. Trước kia nàng mỗi khi nhìn thấy hắn đều sẽ sỉ nhục hắn một phen.

"Không có gì!"

"Tử Khiết, cháu đã cứu Nghiên nhi vậy ở lại đây ăn cơm rồi hãy về!"

Cha Tô nói với Đường Tử Khiết.

"Đúng vậy!"

Tô Thanh Nghiên rất tán thành. Người đẹp nha, ở bên cạnh nhìn là cảnh đẹp ý vui.

"Không cần ạ, cháu phải về đây!"

Dù nói thế nào hắn cũng kiên quyết không ở lại. Mặc dù phu thê Tô gia là gia đình duy nhất không cười nhạo vẻ ngoài xấu xí của hắn, mặc dù một phần nguyên nhân là do hắn thỉnh thoảng sẽ săn được một ít con mồi đổi gạo với Tô gia, nhưng Tô Thanh Nghiên thì không thế, có lẽ nàng nhất thời đầu óc choáng váng mới nhìn hắn như vậy, nhưng mà bản tính một người làm sao có thể nói thay đổi là thay đổi được? Mà hắn suýt nữa bị ánh mắt nàng lừa rồi! Càng nghĩ hắn càng thấy bực bội.

Mà bên này Tần thị vừa dẫn đại phu trở về đến liền thấy nữ nhi ngồi ở ngoài sân.

"Nghiên nhi, cha con đâu?"

Cha Tô nghe tiếng thê tử vội chạy ra.

"Nương tử, nàng đi lâu như vậy?nàng mời được đại phu rồi à?"

"Ừ!"

"Đại phu, xin ngài hãy khám cho Nghiên nhi!"

Vị đại phu này trông khá già, dung mạo khá xấu. Ông ta vừa mở hòm vừa lải nhải.

"Phu nhân ngươi cũng thật là...nhất định phải là ta mới được. Hại lão phu khám xong bệnh nhân trời đã sắp tối rồi mà còn bắt lão phu tới đây!"

Thì ra đây là nguyên nhân cả buổi không thấy Tần mẫu, xem ra nàng mẫu thân của thân thể này tốt hơn nhiều so với mẫu thân ruột của của nàng ở hiện đại kia, cũng không biết bây giờ bà ta sống thế nào, mà nói thật nàng cũng không quá bận tâm, dù sao bà ấy cũng không thương nàng.

Lý đại phu nói xong liền bắt đầu nghiêm túc xem xét vết thương cho nàng, xem xong hắn kinh ngạc nói.

"Vết thương này là rắn cắn, loại rắn này độc tố không lấy mạng người nhưng mà hậu quả cũng không nói chơi, thường những người bị loại rắn này cắn phải nếu không xử lý kịp thường sẽ bị tê liệt dần dần liền bị phế!"

"Cái gì? Vậy Nghiên nhi của chúng ta sẽ không...."

Cha Tô giọng sợ hãi cao vυ"t lên. Phu thê Tô gia căng thẳng,vô cùng lo lắng.

"Cũng may, vết thương đã được xử lý, thoa dược, loại dược liệu này cũng rất quý giá. Tuy nó không phải rất quý hiếm nhưng ngặt ở nỗi thân dược liệu rất nhỏ, phải để ý kĩ mới có thể tìm thấy."

Phu thê Tô gia kinh ngạc vô cùng, trong lòng lại càng cảm kích Đường Tử Khiết, Tô Thanh Nghiên nghe thấy đại phu nói nếu vết thương không được xử lý có thể sẽ bị què, trong lòng cũng vô cùng may mắn, không biết cái tên Dương Khôi gì đó rốt cuộc là có gì hơn người mà khiến nguyên chủ không màng nguy hiểm chạy vào trong rừng tìm cái dược liệu gì đó. Phu thê Tô gia vội vàng trả phí khám bệnh rồi tiễn Lý đại phu trở về trấn trước khi trời tối hẳn.

Mà một bên khác, cả nhà Dương Khôi đang dùng bữa, cha Dương nói.

"Khôi nhi, nghe nói nha đầu Tô gia kia chạy vào trong rừng tìm dược liệu cho nương con, khi trở về còn bị thương, ngày mai con sang thăm một chút!"

Dương Khôi nhíu mày một chút, cuối cùng vẫn gật đầu đồng ý. Hắn cảm thấy với nhan sắc của hắn dù là tiểu thư trấn trên cũng không xứng với hắn. Cha Dương như biết hắn nghĩ gì lại an ủi.

"Khôi nhi, mặc dù con là mỹ nam đẹp nhất thôn ta, dù là cưới tiểu thư khuê các cũng không phải không được, nhưng con cũng biết, cưới tiểu thư khuê các chúng ta không thể nào có đủ của hồi môn để cưới, nhưng Tô gia thì khác, nha đầu đó tuy rằng nhan sắc hơi kém nhưng nhà Tô gia là gia đình có ruộng đất nhiều nhất, cha nương nàng lại chỉ có mình nàng, mỗi ngày nàng có thể ăn hai quả trứng cùng cơm trắng, mà nha đầu đó lại si mê con như vậy, chỉ cần con cưới được không phải đám ruộng đó sẽ có một nửa là của con sao?"

Dương Khôi nghe cha hắn nói vậy cũng bất khó chịu một chút. Sáng hôm sau hắn cố ý ăn diện một phen rồi tới nhà Tô gia. Cả gia đình vừa mới ăn cơm xong, cha Tô đã ra đồng, Tần thị thì bưng một chậu quần áo rồi nói với Tô Thanh Nghiên.

"Nghiên nhi, con ở nhà đừng đi lung tung, bây giờ chuẩn bị đến mùa thu hoạch, cha con bận rộn nên nương phải đi giúp cha con giặt quần áo, chút nữa nương về!"

Nói xong bà bưng chậu quần áo rời đi, đợi thân ảnh bà đi xa nàng mới hoàn hồn. Giúp cha giặt quần áo? Ý nương nàng chẳng lẽ là bình thường đều là cha nàng giặt?