Chương 6

Tô Thanh Nghiên theo cha Tô về mới đến gần nhà đã thấy một phụ nhân ngoái cổ nhìn, vừa thấy bóng dáng hai cha con, Tần thị lập tức chạy tới. Thấy cha Tô dìu nàng, Tần thị lập tức lo lắng, nhưng vẻ mặt nghiêm nghị hỏi."Nghiên nhi, con đây là làm sao? Bị thương?"

Tô Thanh Nghiên nhìn người phụ nhân trước mắt, không thể nói là đẹp, không, thậm chí còn thấp hơn so với tiêu chuẩn dễ nhìn. Nếu nói thẳng ra thì có thể tính là khá xấu, may mắn cha Tô còn dễ nhìn hơn một chút. Thôi thì, nhan sắc cũng không phải quá quan trọng. Thấy Tần thị tức giận, cha Tô liền vội nói.

"Nương tử, nàng đừng giận, Nghiên nhi không phải đã về rồi sao?"

Nói xong còn không quên tiến lên kéo tay Tần thị lắc tay bà, nhưng Tần thị đang tức giận nên không để ý đến cha Tô, liền hất tay ông ra.

"Nương tử....!"

Cha Tô vẻ mặt ủy khuất.

"Chàng im mồm cho ta, lần này chàng nói gì cũng vô dụng!"

Tô Thanh Nghiên kinh ngạc nhìn cha nương mới của nàng, trong lòng nàng thầm nghĩ, xem ra nương là nữ nhân mạnh mẽ, cha Tô chỉ có thể ngoan ngoãn nghe theo.

"Ta hôm nay ta phải dạy đứa con bất hiếu này!"

Cha Tô thấy nương tử muốn động thủ đánh nữ nhi liền vội ôm chặt Tần thị.

"Nương tử, nàng bình tĩnh!"

Cha Tô vừa nói vừa ra hiệu cho nữ nhi. Tô Thanh Nghiên hồi thần liền nhanh chóng nói.

"Nương, con sai rồi, ngài đừng tức giận, con cam đoan sẽ không có lần sau!"

Tần thị nghe thấy lời nữ nhi nói ngẩn người một chút, nhìn thấy nữ nhi dáng vẻ chân thành, bà bán tính bán nghi hỏi.

"Con thật sự biết sai?"

Tô Thanh Nghiên gật đầu như giã tỏi.

"Nếu đã biết sai, vậy ta tạm tha cho con lần này, nếu lần sau con còn dám một mình mạo hiểm thì đừng trách ta đánh gãy chân con!"

"Được rồi nương tử à, nữ nhi đã biết sai, chân còn đang bị thương, lại cả ngày nay đã đói lắm rồi!"

Cha Tô nhìn nàng liền đau lòng, ông vội vàng khuyên nhủ Tần thị. Tần thị nghe vậy cũng liền không nói gì nữa.

"Nào, nữ nhi, từ từ thôi con!"

Cha Tô vội lên đỡ Tô Thanh Nghiên, ánh mắt nàng khẽ nhăn, chẳng lẽ nguyên chủ không thân cận với mẫu thân? Theo lý thì nữ nhi nên thân cận với mẫu thân hơn mới đúng.

Cha Tô đưa nàng ngồi lên chiếc ghế đẩu rồi nói.

"Con ngồi đây, cha đi nấu chút đồ ăn cho con!"

Đợi cha Tô đi rồi, nàng mới quan sát xung quanh. Ừm, may mắn căn nhà này còn khá tốt, có điều xem ra cũng không phải là nhà giàu có.

Đợi một lát cha Tô bưng một chén cháo, trong chén còn có hai quả trứng gà. Bụng nàng cũng đã đói meo, cũng không khách khí cầm bát lên ăn. Cha Tô nhìn nàng ăn hết rồI cầm bát đi, một lát lại quay lại đưa nàng trở về phòng nàng. Tô Thanh Nghiên thở phào một hơi, nói thật, chân nàng cũng miễn cưỡng đi được, tuy vẫn còn hơi đau, nhưng nếu không ai dẫn nàng đi nàng đúng là không biết phòng nàng là căn phòng nào. Tô Thanh Nghiên vẻ mặt thản nhiên để cha Tô dẫn về phòng, nhưng trong lòng vẫn hơi nghi hoặc, cũng không thấy Tần thị.

"Nữ nhi, con nghỉ ngơi đi, cha đi nấu cơm cho nương con ăn rồi còn có việc, con cần gì thì kêu cha một tiếng!"

Nấu cơm cho nương? Việc nấu cơm không phải đa số là nữ nhân nấu sao? Mặc dù nghi hoặc nhưng nàng cũng không hỏi ra miệng, có lẽ cha nàng là nam nhân cuồng thê tử.

Cả buổi nàng nằm trên giường nghĩ vẩn vơ. Cũng không biết đây là thời đại như thế nào, nàng không có ký ức của nguyên thân sợ nhất là bị cha nương phát hiện nàng là đồ giả. Mặc dù nàng bị thương nhưng nàng nghĩ giả vờ mất trí nhớ là không khả quan, vết thương ở chân cũng không phải trên đầu. Càng không nói y thuật ở đây thế nào, nếu có họ phát hiện ra nàng giả vờ thì càng chết. Nghĩ vẩn vơ một hồi, nàng liền ngủ quên.

Đến khi nàng tỉnh dậy, đã là hoàng hôn. Nghe thấy bên ngoài loáng thoáng có người nói chuyện, lại cảm nhận một chút, chân nàng hình như đã đỡ đau, nàng khập khiễng đi ra.

Bên ngoài sân, cha Tô đang nói chuyện với Đường Tử Khiết.

"Tử Khiết à, thì ra là cháu đã cứu Nghiên nhi! Thực sự cảm ơn cháu!"

"Không có gì ạ! Đây là một ít thảo dược trị độc, thúc có thể giã nát đắp cho Thanh Nghiên!"

Đường Tử Khiết lễ phép nói. Tô Thanh Nghiên vừa nhìn thấy hắn liền vui vẻ. Thì ra hắn tên là Tử Khiết. Chỉ là bây giờ hắn đã đeo khăn che mặt, hoàng hôn ánh đỏ chiếu lên hắn nhìn đẹp đẽ, thần bí, dù bộ y phục trên người hắn đã cũ. Tô Thanh Nghiên nhìn chằm chằm, từ nhỏ nàng đã đặc biệt thích những thứ xinh đẹp. Mà hắn đúng là sản phẩm hoàn mĩ mà ông trời tạc ra. Có lẽ cảm nhận được ánh mắt nàng, hắn quay đầu nhìn sang. Tiểu cô nương tựa ở cửa chăm chú nhìn hắn, Tô Thanh Nghiên không tránh mắt hắn, Đường Tử Khiết ngược lại mặt nóng lên, hắn vội dời ánh mắt. Cha Tô theo ánh mắt hắn nhìn sang, liền thấy nữ nhi đang dựa vào cửa vội đi tới đỡ nàng ngồi xuống chiếc ghế đẩu.