Thấy cô không trả lời, không hiểu sao hắn tự nhiên thấy khó chịu. "Ta...!"
Tô Lệ Nghiên muốn thanh minh nhưng lại không biết nói gì, đó là chuyện của nguyên chủ, cô lại không có ký ức của nguyên chủ, nhưng giờ cô chính là Tô Thanh Nghiên, chiếm lấy thân xác này thì mọi chuyện của nguyên chủ cũng thành chuyện của cô.
"Mặc kệ ngươi có tin không, nhưng mà ngươi thật sự rất đẹp!"
Thấy ánh mắt Tô Thanh Nghiên có vẻ không phải là trào phúng hắn, hắn khẽ nhíu mày, Tô Thanh Nghiên hôm nay khiến hắn tổng cảm thấy là lạ, cùng với đó không hiểu sao lại thấy trong lòng khó chịu vơi đi. Thấy hắn dường như không khó chịu nữa, Tô Thanh Nghiên cẩn thận hỏi.
"Ngươi có thể hay không đưa ta về? Ta thật sự không đi nổi."
Thấy ánh mắt nàng đáng thương nhìn hắn, lời từ chối đến bên miệng lại nuốt xuống. Thấy hắn không nói gì, Tô Thanh Nghiên coi như hắn đồng ý, chủ động kéo tay hắn. Đường Tử Khiết nhìn tay nàng đang kéo tay hắn, chính xác là vừa kéo vừa tựa, tai hắn bỗng đỏ lên, tim cũng đập nhanh hơn. Từ nhỏ tới giờ, đây là lần đầu hắn tiếp xúc với một nữ tử.
Cứ vậy Tô Thanh Nghiên được hắn dìu về, qua một canh giờ đã ra đến bìa rừng, có vẻ sắp đến thôn làng. Lúc này có người gọi.
"Nghiên Nghiên...con ở đâu?"
"Nghiên Nghiên...!"
Đường Tử Khiết nghe thấy âm thanh liền thả cô ngồi xuống nói.
"Cha ngươi tới rồi, ta đi trước!"
Nói xong cũng không đợi nàng trả lời liền nhanh chóng chạy mất hút, nàng chỉ có thể nhìn hắn rời đi. Lúc này tiếng kêu vẫn không ngừng, cô liền lên tiếng.
"Con ở đây!"
Cha nàng cùng vài người thanh niên nghe thấy tiếng nàng vội đi qua, chạy tới chỗ nàng, thấy nàng ngồi trên một tảng đá, chân buộc vải, cha nàng lập tức cuống cuồng.
"Nghiên Nghiên, chân con làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì? Bị thương có nghiêm trọng không? Để cha xem, ngươi, đứa nhỏ này, con thật hồ đồ, làm sao con có thể một mình chạy vào rừng...doạ chết ta và nương con...!"
Cha Tô vừa đến đã tuôn ra một tràng, Tô Thanh Nghiên có chút phản ứng không kịp, liền ngẩn ngơ. Thấy nàng ngơ ngác, cha Tô vốn định cởi mảnh vải ra nhìn chân nàng liền khựng lại, lập tức sốt ruột hỏi.
"Sẽ không phải là bị dọa ngốc rồi chứ?Nghiên Nghiên, con còn nhận ra cha không? Nghiên Nghiên...!"
Dưới ánh mắt lo lắng sốt ruột của cha Tô, Tô Thanh Nghiên rốt cuộc hồi thần lại khẽ kêu.
"Cha!"
Cha Tô nghe nữ nhi bảo bối gọi cha, rốt cuộc cũng thở phào một hơi.
"Còn may... không bị dọa ngốc...!"
Cha Tô thở phào xong định mở chân nàng xem, Tô Thanh Nghiên vội cản lại.
"Cha, chân của con không sao, chỉ là vết thương nhỏ!"
"Vết thương nhỏ thì cũng để cha xem!"
Giọng điệu cha Tô hòa hoãn lại. Nhìn bộ dạng cha Tô, sự quan tâm lo lắng không giống giả bộ, nàng cũng không từ chối nữa. Cha Tô vén ống quần cô lên để lộ vết rắn cắn, vừa thấy lửa giận vừa mới tan lại bùng lên.
"Con...con...đây là vết thương nhỏ? Đây là rắn cắn, nếu là rắn độc con liền xong đời, con... thật là... vì cái tên tiểu tử Dương Khôi đó con dám một mình chạy vào rừng tìm thảo dược! Con có biết loại thảo dược này có bao nhiêu quý hiếm? Dù là rừng sâu chắc gì đã có! Con... nếu con có mệnh hệ gì con bảo ta và nương con làm sao sống?"
Cha Tô vừa bất lực vừa đau lòng nữ nhi, Tô Thanh Nghiên trong lòng kinh ngạc, nguyên chủ vì cái người tên Dương Khôi gì đó mà chạy vào rừng tìm kiếm thảo dược quý hiếm? Nhưng nhìn cha Tô vẻ mặt vừa bất lực lại đau lòng nàng, nàng bất giác nhớ đến cha ruột của nàng, dùng sinh mệnh mà đánh đổi cho nàng cơ hội sống, giờ nàng đã chiếm thân xác này thì cha của nguyên chủ cũng sẽ là cha nàng, mặc kệ trước kia nguyên chủ là người thế nào, bây giờ nàng chính là nàng.
"Cha, con, con sai rồi!"
Tô Thanh Nghiên vội vàng nhận lỗi.
"Con nói gì?"
Cha Tô kinh ngạc nhìn nàng.
"Con sai rồi!"
Tô Thanh Nghiên vẻ mặt thành khẩn.
"Nghiên nhi!"
Cha Tô vẻ mặt không dám tin nhìn nàng, nước mắt cơ hồ muốn trào ra. Mặc kệ Nghiên nhi của ông là chân thành hay không thì đây là lần đầu tiên nữ nhi bướng bỉnh và kiêu ngạo này của ông cúi đầu xin lỗi. Nhìn vẻ mặt cha Tô như vậy, nàng liền biết tính tình nguyên chủ hẳn là không được tốt lắm.
"Cha!"
"Tốt, cha dẫn con về, Lý Đa, cháu mau về trước gọi đại phu tới!"
"Vâng!"
Chàng thanh niên Lý Đa liền nhanh chóng trở về.
"Cha, cha không cần nóng vội, vết thương của con không sao, có người đã giúp con đắp thảo dược, huynh ấy nói chỉ cần tĩnh dưỡng là khỏi!"
Tô Thanh Nghiên vội nói trấn an cha Tô.
"Là ai đã giúp con?"
Tô Thanh Nghiên á khẩu, nàng quên mất không hỏi tên đối phương, nhưng mà đối phương biết nàng, dù nàng có hỏi thì chắc chắn đối phương sẽ nghi ngờ nàng. Nghĩ vậy nàng liền nói.
"Cha, chuyện này khi có thể con sẽ tự đi báo đáp người ta!"
Ánh mắt cha Tô loé lên. Nữ nhi của ông trưởng thành hơn rồi.
"Tốt!"
Nói xong dìu nàng trở về.