Chương 1.2

Trong sách, khi nguyên chủ bị cắm sừng, cũng không thấy có người đứng ra bênh vực thay cho nguyên chủ, ngược lại tất cả bọn họ đều khuyên nguyên chủ rằng, vốn dĩ Beta và Omega không có tương lai, bạn tình tốt nhất của Omega chỉ có thể là Alpha.

Đây thực sự là một thế giới kỳ lạ, khác hẳn với người bình thường ở trái đất, không có chủng tộc người da đen, da trắng và da vàng, chỉ có phân chia thành sáu giới tính.

Có những nam Alpha và nữ Alpha là những kẻ mạnh tuyệt đối với sức mạnh tối thượng, những người nam và nữ Beta tầm thường là có số lượng đông nhất, những người nam và người nữ Omega có nhiệm vụ sinh sản và có thể chất rất yếu.

Đồng thời, ở đây không có nhiều quốc gia lớn nhỏ cùng song song tồn tại, chỉ có một cộng đồng liên minh khổng lồ, được cai trị bởi hơn chục gia tộc đỉnh cao, hàng trăm gia tộc hạng nhất chia nhau quyền tự trị khu vực, để lại vô số gia tộc nhỏ chiến đấu vì nhau, tranh giành những mảnh vụn quyền lực.

Rõ ràng đó là một xã hội hiện đại với công nghệ thông tin phát triển cao nhưng giai cấp lại vô cùng nghiêm khắc, không có gì có thể phá vỡ được.

Mà nguyên chủ lại là một Beta, người đã phá luật và cưới một Omega quý hiếm về làm vợ.

Chỉ là lúc đó nguyên chủ chỉ biết chìm đắm trong tình yêu, không ngờ sau khi kết hôn lại rơi vào cảnh hỗn loạn như vậy.

Nhưng Beta chỉ là một kẻ yếu đuối không quyền không thế ở trong cái thế giới này, Beta nỗ lực làm việc chăm chỉ để kiếm tiền, thậm chí bỏ mặc vợ mình, khiến Omega cảm thấy trống rỗng, cô đơn cho nên đã lạnh lùng quay đầu rơi vào vòng tay ấm áp của người khác.

Omega yếu đuối chớp mắt, nước mắt đột nhiên rơi xuống, oán hận nói: "Tri Bách, anh đáng ra không phải là như thế này...”

Tên của chủ nhân cơ thể này của là Lý Tri Bách.

Lý Tri Bách thật sự sợ hãi, sợ rằng bản thân sẽ ăn mềm không ăn cứng mà rơi nước mắt, cho nên cậu đành cam chịu làm kẻ vô dụng, chờ đợi mỹ nhân Omega đút cho mình ăn từng muỗng một.

Khi Bạch Quan Lĩnh đi vào, cảnh tượng mà anh ta nhìn thấy chính là hình ảnh Lý Tri Bách đang tựa vào gối trên giường bệnh, ăn từng miếng đồ ăn mà Sở Diệc Sơ đút.

Có nên nói hay không thì trong mắt người khác, phản ứng đầu tiên khi nhìn thấy cảnh này chính là cặp vợ chồng này khá ân ái.

Bạch Quan Lĩnh cũng nghĩ như vậy, ý nghĩ đầu tiên của anh ta chính là muốn lảnh tránh.

Ngay sau đó ý nghĩ thứ hai lại ngay lập tức xuất hiện, để bác bỏ việc hôm nay anh ta đến bệnh viện là có mục đích, gia đình nhờ anh ta quản lý chi nhánh ở khu vực này, hôm qua có nhân viên công ty ra ngoài giao lưu uống rượu đến nỗi phải nhập viện. Cho dù anh ta có không tới thăm thì cũng không có người nào dám nói cái gì, nhưng cho dù như thế nào thì Bạch Quan Lĩnh cũng xuất phát vì sự lo lắng cho nhân viên của công ty cho nên vẫn đi tới đây.

Bạch Quan Lĩnh còn ôm một bó hoa, trợ lý thì đang xách theo rổ trái cây ở phía sau, ngoài ra còn có những khoản tiền bồi thường khác và mấy ngày nghỉ bệnh có lương cho Lý Tri Bách.

Lý Tri Bách nhìn thấy Bạch Quan Lĩnh đang ôm hoa.

Vẻ ngoài của một khuôn mặt hách dịch với những đường nét sắc sảo càng làm tăng thêm vẻ hào nhoáng cho bệnh viện có phần cổ kính này.

Sắc mặt Lý Tri Bách cứng đờ, cậu sửng sốt khi biết Bạch Quan Lĩnh đến đây để truyền hơi ấm.

Không đúng, trong cốt truyện không có đoạn này!

Rõ ràng là Bạch Quan Lĩnh chỉ nhìn thấy được Sở Diệc Sơ ở trong bệnh viện.

Lý Chí Bạch cẩn thận suy nghĩ lại từng chút một, đột nhiên cậu nhận ra.

Theo cốt truyện ban đầu, lẽ ra cậu phải cãi nhau lớn với Sở Diệc Sơ, khi Sở Diệc Sơ nói: "Tri Bách, anh vốn dĩ không phải là như thế này", bản thân vừa mới tỉnh dậy sau cơn say cho nên cảm thấy rất khó chịu, nhìn cái gì cũng cảm thấy chướng tai gay mắt, nghe cậu nói đó ngay lập tức nổi trận lôi đình, thậm chí còn nói rằng “Tôi trở thành như vậy không phải là vì cái gia đình này hay sao?” Vì thấy cũng cãi nhau với Sở Diệc Sơ đồng thời đuổi Sở Diệc Sơ ra ngoài.

Sở Nhất Sơ vô cùng đau khổ, vừa chạy ra ngoài vừa khóc, cậu ta ngồi xổm ở góc hành lang mà khóc, cảnh tượng này đã bị Bạch Quan Lĩnh đang vội vàng chạy đến bệnh viện thăm cấp dưới đang bị bệnh của mình nhìn thấy.

Sở Diệc Sơ khóc nhiều đến mức gần như khóc ra cả dòng nước chảy vào đầu khi lần đầu tiên kết hôn với Lý Tri Bách.

Dưới sự ảnh hưởng của nguyên chủ trong cốt truyện, Bạch Quan Lĩnh không nhịn được mà bước tới, đưa một chiếc khăn tay màu trắng cho Omega đang ngồi trong góc khóc như mưa...

Đây là nội dung của chương đầu tiên, Bạch Quan Lĩnh và Sở Diệc Sơ lần đầu gặp nhau ở hành lang bệnh viện.

Thông qua cuộc trò chuyện với với Sở Diệc Sơ, Bạch Quan Lĩnh biết được mối quan hệ giữa hai vợ chồng đang có nguy cơ sụp đổ, tất cả đều là do người chồng thờ ơ lạnh nhạt mà ra.

Bạch Quan Lĩnh cảm thấy Sở Diệc Sơ gắn bó với một gia đình không có người tốt thật sự là quá phí cuộc đời đi, cho nên anh ta cũng rời đi mà không thèm đi vào phòng bệnh.

Sở dĩ cốt truyện phát sinh thay đổi là do cậu không có đi theo nội dung của cốt truyện.