Chương 1: Tiểu Tử Nhà Họ Khương Xinh Đẹp Như Vậy Sao?

Năm giờ sáng, sắc trời sắp chuyển qua hừng đông, chỉ có thể nhìn thấy bóng người mờ mờ, cửa gỗ trong sân bị người ta đập mạnh, giọng nói của một người phụ nữ lảnh lót truyền qua mấy lớp tường vào trong phòng.

"Tiểu tử Khương gia, mau mở cửa, có chuyện cần tìm!"

Trong căn phòng lợp bằng cỏ tranh ngột ngạt, thiếu niên bị giọng nói của người phụ nữ đánh thức, cậu chống tay bò dậy khỏi giường, cả người đầy mồ hôi nhớp nháp, chiếc áo cũ kỹ dính lên trên ngực, cực kỳ khó chịu.

Đã gần một tuần kể từ khi cậu xuyên đến ngôi làng nhỏ này, Khương Duy vẫn chưa thể quen với cuộc sống ở đây.

Trước khi đi đây, cậu là con trai của một doanh nhân lớn ở thành phố B, mặc dù được cha mẹ dạy cho tính tiết kiệm từ khi còn nhỏ nhưng điều kiện sống của cậu vẫn được duy trì ở mức khá cao.

Ở đây không có điều hòa, mà cũng đừng nói đến điều hòa, thậm chí còn không có cả quạt điện, rõ ràng là của thập niên 80 rồi nhưng điều kiện sống tương đương với người cổ đại, cực kỳ lạc hậu. Là một người đã quen với cuộc sống thông minh của thế kỷ 21, thật sự quá khó để làm quen với cuộc sống ở đây.

Dù vậy, Khương Duy vẫn không quá ủ rũ, dù kiếp trước cuộc sống của cậu sung túc giàu có nhưng căn bệnh tim bẩm sinh đã hành hạ cậu hơn chục năm, gần như phá hủy quyền được hạnh phúc của cậu, cuối cùng khiến cậu chết trên bàn mổ.

Cuộc sống hiện tại tuy nghèo khó hơn nhưng cơ thể lại rất khỏe mạnh, có thể chạy nhảy, khi kích động cũng không bị ngất đi, vừa nổi giận liền phát bệnh.

Khá tốt!

"Cậu tỉnh rồi à? Mở cửa đi." Giọng nói bên ngoài cắt ngang dòng suy nghĩ của Khương Duy.

Khương Duy lập tức mang giày, chậm rãi đi ra ngoài sân, rút

thanh gỗ chống vào khung cửa, dùng hai tay mở cửa.

Người phụ nữ kia nhìn thấy Khương Duy thì ngẩn người.

Thiếu niên trước mặt có đôi môi đỏ mọng cùng đôi mắt sáng như sao, làn da trắng nõn nhưng không phải loại nhợt nhạt không có tia máu, mà trông rất có hồn, tiểu tử Khương gia trước kia xinh đẹp như vậy sao?

Người phụ nữ phát hiện không thể nhớ lại bộ dạng trước đây của Khương Duy.

Nhìn thấy biểu hiện khác lạ của người phụ nữ, Khương Duy có chút sợ bị cô ta nhìn ra điều gì khác thường, cậu vô thức lùi lại một bước về phía sau, nhẹ giọng hỏi: "Chào cô, xin hỏi có chuyện gì cần tìm tôi vậy?"

Người phụ nữ định thần lại, lúc này mới nhớ tới chuyện cần làm, nghiêm túc nói: “Lúc cha cậu bị bệnh, cậu có mượn nhà tôi 40 tệ để mua thuốc, cậu còn nhớ không? Lúc đó cậu nói ba tháng sau sẽ hoàn trả, đến nay đã nửa năm, mọi người kiếm được một ít tiền cũng không dễ dàng gì, có phải đã đến lúc trả lại tiền rồi không?"

Lần này đến lượt Khương Duy sửng sốt.

Lúc mới xuyên đến cậu đã kiểm kê số tiền có trong nhà, tính xả vài vài xu tiền lẻ thì cũng chỉ có 35 tệ, cậu còn nghĩ có thể cầm cự một thời gian, ít nhất là cho đến khi cậu có thể tìm được việc làm, nhưng bây giờ lại có chủ nợ tìm đến, còn đòi tận 40 tệ!?

“Tôi biết cậu không có nhiều tiền nên mới không đến hỏi, nhưng gần đây con trai tôi muốn đi học, dù sao tôi cũng phải mua cho nó một chiếc cặp sách mới, vài bộ quần áo mới, cậu thấy có phải không?"

"Đúng......"

Người ở đây đều có cuộc sống không dễ dàng, Khương Duy không muốn mắc nợ người khác, nhưng lúc này cậu thật sự không kiếm đâu ra nhiều tiền như vậy, đường đường là một người đàn ông sức dài vai rộng, vậy mà lại bị 5 tệ ngáng chân!

Trong con ngõ nhỏ, một người đàn ông cầm một cái liềm đi qua cửa, anh ta mặc chiếc áo giống như Khương Duy, trên chiếc áo in năm chữ lớn: Vì nhân dân phục vụ.

Người đàn ông này rất cao, ước chừng cũng phải 1,9 mét, mắt phượng mũi ưng, cũng không phải diện mạo quá đẹp, nhưng lại tỏa ra một cỗ hóc môn rất mạnh, khiến Khương Duy lập tức chú ý tới đối phương.

Khương Duy nhìn xuống cánh tay nhỏ bé của mình, lại nhìn bắp tay cường tráng của người kia, trong lòng thầm mắng, không có đầy đủ protein mà cơ bắp cũng có thể phát triển lớn như vậy, người đàn ông này quả không bình thường.

Người phụ nữ kia mở miệng chào người đàn ông, "Tiểu tử Lý gia, đi thu hoạch lúa mì sớm quá."

Lý Ưng nhẹ nhàng gật đầu: "Chào thẩm, cháu đi đây."

Khương Duy im lặng nhìn Lý Ưng bước đi xa.

Người phụ nữ kia cũng giống như Khương Duy, đợi cho đến khi Lý Ưng đi đến đầu ngõ rồi rẽ đi thì mới quay lại tiếp tục nói chuyện, “Con gái tôi mấy ngày trước cũng bị ốm, cả nhà đều đang cần dùng tiền."

Khương Duy mở hẳn cửa, mời người phụ nữ vào nhà, lấy 35 tệ cuối cùng còn lại trong ngăn kéo, âm thầm lấy 1 tệ nhét vào trong người, phần còn lại nhét vào tay người phụ nữ, "Thẩm à, hiện tại cháu không có nhiều tiền như vậy, cháu có thể trả cho thẩm 34 tệ trước được không? Phần còn lại cháu sẽ tìm cách trả cho thẩm sau."

Người phụ nữ là người dễ tính, cũng không làm cho Khương Duy khó xử, cô vừa gật đầu vừa đếm tiền: "Được rồi, tôi cũng biết hoàn cảnh của cậu, nếu cậu rảnh thì có thể thu hoạch lúa mì trên cánh đồng rồi bán nó để kiếm tiền. Cậu là người sống quá nội tâm, mặc dù trong thôn có một số người nghị luận về cậu, nhưng chúng ta không thể sống mà không làm, cậu có nghĩ vậy không?"

Khương Duy không quan tâm đến những người đó có đang nói gì về mình hay không, cậu nhạy bén lấy được một thông tin quan trọng từ lời nói của người phụ nữ, hoá ra nhà nguyên chủ có đất nha, trên đất còn có sẵn lúa mì để thu hoạch!

"Thẩm à, thẩm có biết đất của cháu ở đâu không?"

“Mới nửa năm không đến ruộng, cậu đã quên mất đất nhà mình ở đâu rồi sao?” Người phụ nữ không biết phải nói cái gì, giơ tay chỉ vào khoảng không, “Ở phía tây của thôn, đi về phía tây dọc theo con đường chính của thôn chúng ta, hai mẫu đất ở phía tây của nhà Lý Ưng thuộc về nhà cậu."

Còn có tận hai mẫu đất!

Sau khi tiễn người phụ nữ đi, Khương Duy lục lọi trong sân, cuối cùng tìm thấy một chiếc liềm dài đầy bụi.

Từ nhỏ cậu đã cùng ông ngoại về quê sống một thời gian, nhìn thấy hàng xóm dân làng đi làm ruộng nhiều rồi, cậu thấy cũng không khó lắm.

Khương Duy nhẹ nhàng sờ lên lưỡi liềm, ánh mắt rất khí thế, giống như không phải chạm vào lưỡi liềm mà là những viên bạc trắng sáng.