Thẩm Ánh Chi vừa ăn một cái tát đang ôm mặt, nhìn cô với vẻ khó tin.
Người nói chuyện với giọng điệu cứng rắn và mạnh mẽ này… chính là Thẩm Hi dù bị bắt nạt cũng chỉ có thể ngậm đắng nuốt cay kia sao?
“Chị ơi, em với anh hai chỉ lo lắng cho chị nên mới chạy tới đây, bọn em chỉ sợ chị bị lưu manh bắt nạt thôi mà!” Nói rồi, hai mắt cô ta đỏ hoe.
“Thật sự không biết cái gia đình đó dạy dỗ cô kiểu gì mà lại làm ra được loại chuyện nhơ nhớp như vậy! Lần này cho dù cha mẹ chống lưng cho cô thì cũng vô dụng cả thôi! Cả ngày đi cùng bọn lưu manh đầu đường xó chợ, bộ không thấy mất mặt sao? Tránh ra! Tôi phải dẫn tên lưu manh này về nhà cho cha mẹ xem cô không đàng hoàng đến mức nào!” Nói rồi, Thẩm Bạch lao vào trong phòng.
Thẩm Hi không hề chột dạ tí nào mà để mặc anh ta.
Thẩm Bạch trông thấy người đàn ông kia đang ngồi bên giường, quay lưng lại với cửa mặc áo sơ mi, trên xương bả vai hiện rõ những vết móng tay cào, có thể thấy được đêm qua bọn họ điên cuồng bao nhiêu.
“Hay lắm, thằng khốn nạn này!”
Thẩm Bạch lao tới, đột nhiên phía sau truyền tới giọng nói của Thẩm Hi: “Giới thiệu chút nhỉ, đó là bạn trai của tôi!”
Bạn trai?
Bạn trai cái con khỉ!
Nhưng ngay sau đó, Thẩm Bạch đang định ra tay lập tức đứng ngây người ra tại chỗ.
“Thủ… thủ trưởng Cố?”
Cố Cảnh Nam đóng nốt chiếc cúc áo cuối cùng, khi đứng dậy, anh còn cao hơn Thẩm Bạch một chút.
Con mắt mang theo bông hoa máu kia nhìn về phía Thẩm Bạch, ánh mắt rất sắc bén.
Thẩm Ánh Chi đứng bên ngoài cửa cũng ngu người, thậm chí còn muốn đi vào nhìn cho kỹ.
Chiếc chăn trên giường nhàu nhĩ khủng khϊếp, trên mặt đất còn có những vết nước khô, mỗi một hình ảnh thoạt nhìn đều rất điên cuồng.
Thẩm Ánh Nhi vừa nhìn thấy rõ người đàn ông, sắc mặt đã lập tức trắng bệch: “Anh Cảnh Nam… sao lại là anh?”
Thủ trưởng Cố? Cố Cảnh Nam?
Thẩm Hi nhíu mày, vẻ mặt bày mưu tính kế vừa rồi lập tức nứt vỡ: “Cố Cảnh Nam? Người ở bộ đội không quân ấy hả?
OMG!
Nam chính trong quyển sách này tên là Cố Cảnh Nam đấy!
Anh sinh ra trong một gia đình quan chức cấp cao, cha mẹ đều theo chính trị, ông nội là đại tư lệnh ở quân khu, sau này anh nhập ngũ đi lính, tiến vào bộ đội không quân, chỉ trong một khoảng thời gian ngắn ngủi, dựa vào năng lực của bản thân một đường thăng chức.
Chỉ đáng tiếc là trong một chuyến bay sau này gặp phải sự cố bị thương ở mắt, vì thị lực bị tổn hại mà không thể không rút khỏi tiền tuyến, đảm nhiệm chứng chính trị viên tại bộ đội không quân.
Thẩm Hi ôm đầu, bây giờ cô cần phải bình tĩnh suy nghĩ đã.
Vốn dĩ cô còn định tương kế tựu kế vì một tên lưu manh đẹp trai như thế, mình húp cũng không thiệt, kết quả ai ngờ tên lưu manh này lại chính là nam chính?
Còn là CP chính thức của Thẩm Ánh Chi nữa chứ?
Không đúng.
Trong sách, nhà họ Thẩm vốn dự định gả con gái ruột vào nhà họ Cố, nếu không phải Thẩm Ánh Chi giở trò chọc phá từ bên trong từ cô cũng được tính là CP chính thức của người này.
Cô cũng không phải một đứa ngu ngốc đã bắt nạt còn không dám lên tiếng như nguyên chủ kia.
“Anh Cảnh Nam, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao anh với chị em…” Thẩm Ánh Chi vừa sốt ruột vừa tức giận, rõ ràng tối qua cô ta đã sắp xếp cho ba tên lưu manh vừa xấu vừa bỉ ổi tới đây cơ mà!
Cố Cảnh Nam chẳng nói một lời mà chỉ nhìn về phía Thẩm Hi ở bên cạnh.
“Anh Cảnh Nam, có phải chị em đã chuốc thuốc anh không? Nếu chị ấy cưỡng ép anh vậy em sẽ bảo anh hai em báo cảnh sát bắt chị ấy vào tù!” Thẩm Ánh Chi lao đến trước mặt anh, ánh mắt đó tức tối và xấu hổ như thể cục bảo bối của mình bị người ta đυ.ng phải vậy.