Chương 9: Diễn Kịch

Lời này làm cho Vu Hướng Niệm nghẹn họng một lúc, cô vội vàng uống hai hớp cháo ngô mới nuốt bánh bao trong cổ họng xuống.

Ngẩng đầu một cái đã thấy Trình Cảnh Mặc và Tiểu Kiệt đều dùng ánh mắt nghi hoặc nhìn cô.

Cô giả bộ như không có chuyện gì xảy ra đáp: “Hôm nay thím muốn nếm thử hương vị của bánh bao loại này, ăn khá ngon, về sau hai người ăn gì, thím ăn cái đó.”

“Thím không muốn ăn bánh bao thịt nữa hả?” Tiểu Kiệt lại hỏi.

Thằng nhóc này là chính mình muốn ăn!

Vu Hướng Niệm nói: “Thím là người nói chuyện giữ lời, cháu muốn ăn, chúng ta đi ăn.”

Tiểu Kiệt quay mặt sang chỗ khác: “Cháu còn lâu mới muốn ăn.”

Trình Cảnh Mặc cụp mắt xuống, trong mắt càng nhiều thêm nghi hoặc.

Phải biết rằng trong nửa năm kết hôn, đối với Tiểu Kiệt, Vu Hướng Niệm chẳng những không quan tâm, lúc không vui còn mắng thằng bé một trận.

Ba người ăn sáng xong lại ra ngoài.

Trên đường đi gặp quân nhân, quân tẩu, mọi người đều chào hỏi Trình Cảnh Mặc, nhưng không ai nói chuyện với Vu Hướng Niệm, tất cả mọi người đều dùng ánh mắt phức tạp nhìn cô.

Chuyện tối hôm qua đã truyền khắp toàn bộ đại viện.

Không nghĩ đến ả đàn bà la sát này lại đứng ra giúp người, chỉ là quá đanh đá, bây giờ lại còn mang thai, càng phải tránh xa một chút.

Tiểu Kiệt đi học ở trường tiểu học quân khu, cách khu nhà cho người nhà quân nhân không xa, tự mình đeo cặp sách chạy ở phía trước.



Nguyên chủ từng học cấp ba, biết viết biết làm toán, là nhân viên tuyển ngoài biên chế bộ phận hậu cần, mỗi tháng cầm 18 đồng tiền lương.

Trình Cảnh Mặc là phó đoàn trưởng quân khu 9 lục quân phía nam, tiền lương bao nhiêu thì nguyên chủ không biết, dù sao mỗi tháng sẽ cho nguyên chủ 80 tệ.

Sau khi Tiểu Kiệt đi, hai người một đường không nói gì, một trước một sau đi vào cổng quân khu.

“Văn phòng chính ủy của bọn anh ở đâu?”

Trước khi tách ra, Vu Hướng Niệm đột nhiên nói: “Tôi muốn đi tìm chính ủy của các anh, tố cáo doanh trưởng Trương bạo lực gia đình.”

Trình Cảnh Mặc chỉ cho rằng tối qua Vu Hướng Niệm hù dọa doanh trưởng Trương, cho nên mới thuận miệng nói, không nghĩ đến cô thật sự muốn tố cáo.

“Tôi sẽ đi báo cáo với chính ủy.”

Anh nói.

“Không cần, các anh là chiến hữu, nếu đắc tội sau này không dễ ở chung.”

“Tôi không sợ đắc tội với người khác, tôi đến tìm chính ủy nói chuyện thích hợp hơn cô.”

Vu Hướng Niệm có chút hoài nghi nhìn Trình Cảnh Mặc.

Doanh trưởng Trương bạo lực gia đình cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, tất cả mọi người chưa từng báo cáo với chính ủy, chẳng phải là vì không muốn đắc tội với người ta à.

Nhưng Vu Hướng Niệm không nói ra.



Cô muốn thăm dò Trình Cảnh Mặc trước, nếu như chuyện doanh trưởng Trương không bị xử lý, cô lại đi tìm chính ủy báo cáo.

“Được, vậy anh đi báo cáo đi.” Vu Hướng Niệm đáp.

Hai người riêng phần mình đi làm, Vu Hướng Niệm vừa đi qua một dãy phòng ở, xa xa đã nhìn thấy Đinh Vân Phi và Bạch Mai đứng dưới một thân cây nói gì đó.

Khóe môi cô nhấc lên nụ cười lạnh.

Đinh Vân Phi vừa nhìn thấy cô, vội vàng bỏ lại Bạch Mai chạy đến trước mặt cô: “Niệm Niệm!”

Vu Hướng Niệm chịu đựng ghê tởm, sợ hãi nhìn xung quanh, xấu hổ cúi đầu xuống.

“Anh Đinh, về sau ở bên ngoài đừng gọi em là Niệm Niệm, ngộ nhỡ bị người ta nghe được…”

Đinh Vân Phi rất đàn ông nói: “Niệm Niệm, chúng ta không việc gì phải sợ, chúng ta thật lòng yêu nhau, chỉ cần em ly hôn, anh lập tức cưới em.”

Vu Hướng Niệm thâm tình nhìn anh ta: “Anh Đinh… Anh đợi em thêm một khoảng thời gian nữa.”

Đôi mắt đó của cô vốn ẩn tình xinh đẹp, ướŧ áŧ như thế nhìn người, tim Đinh Vân Phi run lên.

“Niệm Niệm, anh chờ em!”

Vừa dứt lời, Bạch Mai cũng đi đến trước mặt hai người, thân thiết nói: “Niệm Niệm, cô đến rồi.”

Ba người nói cười đi đến chỗ bộ phận hậu cần.

Chỗ góc rẽ Trình Cảnh Mặc vẻ mặt không biểu tình nghe xong cuộc đối thoại của bọn họ, bàn tay siết chặt lại buông lỏng, sau đó xoay người rời đi.