Chương 48: Đẩy Qua Đẩy Lại

Hách Nghị: “Rất không may, việc này tạm thời chúng tôi còn chưa nghĩ ra cách xử lý, còn phải nhờ Tổng Tư lệnh giúp chúng tôi đưa ra một chủ ý.”

Vu Gia Thuận uống một ngụm trà: “Đồng chí Hách Nghị, các ông xử lý Trình Cảnh Mặc hay không xử lý, xét thấy tôi và cậu ta có quan hệ đặc thù, tôi không nên đưa ra bất kỳ một thái độ nào. Tôi chỉ có thể nhắc nhở các ông đừng suy nghĩ vấn đề quá phức tạp, các ông chỉ cần nhớ kỹ, chúng ta là quân nhân, sứ mệnh là bảo vệ quốc gia, chúng ta làm chuyện gì, xuất phát điểm đều vì đất nước và nhân dân.”

Hách Nghị suy nghĩ trong chốc lát mới hiểu được ý tứ của Vu Gia Thuận, đứng lên chào: “Tổng Tư lệnh, tôi đã biết nên làm như thế nào.”

Hách Nghị quay lại quân đội, triệu tập mấy vị lãnh đạo hôm qua mở một cuộc họp.

Đầu tiên Hách Nghị truyền đạt lại nội dung trò chuyện với Vu Gia Thuận lúc sáng cho mọi người, mọi người nghe Vu Gia Thuận không có ý tứ nói giúp Trình Cảnh Mặc, cũng nhẹ nhàng thở ra.

“Tổng Tư lệnh nói rất đúng, về chuyện kia, chúng ta đã suy nghĩ quá phức tạp.” Hách Nghị lại nói: “Chúng ta đã xem nhẹ nguồn gốc vấn đề! Có sói thì gϊếŧ sói, người bị thương thì chữa, đây mới là vấn đề mà quân nhân chúng ta nên làm, mà không phải khi xảy ra chuyện tìm một người đến gánh vác trách nhiệm này!”

Chính ủy Mã Đại Thành nói tiếp: “Tổng tư lệnh và quân trưởng nói đúng, ngày hôm qua chúng ta nhất thời nóng vội, lầm phương hướng, nếu trong núi có sói, uy hϊếp đến tính mạng và tài sản, cũng như sự an toàn của thôn dân gần đó, chúng ta nên vì thôn dân giải quyết uy hϊếp đó.”

Đoàn trưởng Ngài Kiến Quốc xung phong nhận việc: “Mong lãnh đạo giao nhiệm vụ này cho tôi đi, tôi dẫn binh, nhất định sẽ tiêu diệt sạch sẽ bầy sói.”

Hách Nghị không tán thành, lắc đầu nói: “Bầy sói kia rất gian xảo, hôm qua quân khu chúng ta xuất động cũng không tìm thấy chúng, trái lại kinh động đến chúng nó, về sau muốn tiêu diệt lại càng khó, người tham gia nhiệm vụ lần này quá nhiều, chọn mấy tinh binh là được.”

Mã Đại Thành nói: “Quân trưởng, hay là để Trình Cảnh Mặc dẫn theo một tiểu đội đi chấp hành nhiệm vụ, cậu ta chính là binh lính xuất sắc của chúng ta, am hiểu tác chiến lục địa, đội viên khác sẽ do cậu ta chọn.”

Ngải Kiến Quốc và chính ủy Tô không khỏi siết chặt tay, Trình Cảnh Mặc thật sự quá xuất sắc, khiến cho bọn họ có cảm giác nguy cơ.

Bọn họ lớn hơn Trình Cảnh Mặc mười mấy tuổi mới ngồi được lên vị trí này, dựa theo tốc độ lên chức của Trình Cảnh Mặc, chưa đến hai năm nữa sẽ ngồi lên vị trí của bọn họ, thậm chí là vượt qua bọn họ.

Hách Nghị cũng tán thành ý kiến của Mã Đại Thành.

Trình Cảnh Mặc ưu tú, ông ta cũng nhìn ở trong mắt.



Mỗi lần chấp hành nhiệm vụ đều có thể hoàn thành một cách trọn vẹn, mỗi năm quân khu có tỉ thí võ, có Trình Cảnh Mặc ở đây, những quân khu khác đừng mong lấy vị trí số một.

Binh lính mà thân thể và IQ đều xuất sắc, thành tựu về sau không thể đo lường được.

“Hôm nay là thứ bảy, thứ hai tuần sau thông báo cho Trình Cảnh Mặc tổ chức một phân đội nhỏ đi gϊếŧ sói, gϊếŧ sói trong cánh rừng.” Hách Nghị đưa ra quyết định.

Đương sự Trình Cảnh Mặc hoàn toàn chưa biết quyết định của quân đội.

Đến buổi tối, anh móc từ trong túi ra mấy tờ đại đoàn kết đưa đến trước mặt Vu Hướng Niệm: “Cho cô.”

Vu Hướng Niệm nhìn thoáng qua, áng chừng có mười mấy tờ.

Không phải mỗi tháng cho cô 80 tệ sao, sao lần này nhiều như thế?

Chẳng qua Vu Hướng Niệm cũng không nghĩ nhiều, cô không định lấy tiền của Trình Cảnh Mặc.

Gần đây cô có tiền tiêu, Triệu Nhược Trúc cho cô 100 đồng, cô để lại 50 đồng, ngày hôm qua còn lãnh lương 18 đồng còn chưa dùng đâu.

“Anh giữ lại đi, đưa cho tôi, tôi cũng tiêu mất.” Cô nói.

Trình Cảnh Mặc sửng sốt một lúc, Vu Hướng Niệm thế mà không cần tiền của anh.

Phải biết rằng trong nửa năm kết hôn, chỉ có lúc anh đưa tiền cho Vu Hướng Niệm, sắc mặt cô mới tốt.

“Cho cô.” Anh cầm tiền không nhúc nhích, lại nói một lần.

Vu Hướng Niệm đột nhiên cười: “Trình Cảnh Mặc, tôi không lấy tiền của anh, anh còn không đồng ý à? Ngày mai dẫn Tiểu Kiệt vào thành phố, có rất nhiều chỗ để tiêu tiền, anh cất đi đừng để ngày mai lại không lấy nổi tiền ra, chờ tôi không có tiền tiêu, lại tìm anh lấy.”