Chương 42: Bảo Vệ

Những người này quay sang nhìn nhau, đều ngồi đó. Đoàn trưởng Ngải Kiến Quốc nói: “Đồng chí Vu, đây là chuyện của quân đội, một người phụ nữ như cô trộn lẫn vào làm gì?”

Vu Hướng Niệm đáp: “Chủ tịch Mao đã nói, phụ nữ có thể gánh nửa bầu trời, đoàn trưởng Ngải, ngài đây là khinh thường phụ nữ sao?”

Ngải Kiến Quốc: “…”

Vu Hướng Niệm lại nói: “Tôi không trộn lẫn vào chuyện của quân đội, Trình Cảnh Mặc là chồng tôi, tôi quản chuyện của anh ấy, anh ấy không làm sai chuyện gì, không nên bị xử phạt.”

Ngải Kiến Quốc cứng rắn nói: “Sao cậu ta lại không làm sai chuyện gì? Cậu ta dẫn đường những người nhà quân nhân kia đến rừng tre chặt chuối, dẫn đến đám người kia bị sói cắn bị thương!”

“Đoàn trưởng Ngải, ngài như vậy là dùng từ không chính xác, cái gì gọi là anh ấy dẫn đường?” Vu Hướng Niệm hỏi lại: “Là anh ấy bảo những người nhà quân nhân kia đi chặt chuối sao? Hay là nói anh ấy dùng cách nào đó dẫn dắt những người nhà kia đi chặt chuối?”

Ngải Kiến Quốc nói: “Hôm nay chúng tôi hỏi qua người bị thương, là Trình Cảnh Mặc nói cho bọn họ biết trong rừng trúc có chuối!”

“Vậy ngài cũng nên hỏi, có phải Trình Cảnh Mặc bảo bọn họ đi chặt chuối không?”

Ngải Kiến Quốc: “…”

Ông ta đúng là có hỏi, những người kia đáp, bọn họ hỏi Trình Cảnh Mặc chặt chuối ở đâu, Trình Cảnh Mặc chỉ nói là chặt được ở rừng trúc, không nói một câu dư thừa nào đã vội về nhà.



Thật ra đám người ngồi ở đây đều rõ ràng, là những người nhà kia tự mình chạy đến chặt chuối.

Nhìn Ngải Kiến Quốc bị phản bác đến không nói lời nào, chính ủy Tô phụ họa: “Đồng chí Vu, mặc dù phó đoàn trưởng Trình không bảo những người kia đi chặt chuối, nhưng cậu ta cũng không thoát khỏi liên quan với chuyện này, mọi người nhìn thấy cậu ta xách theo một buồng chuối dài, đều đỏ mắt thèm ăn, muốn đi chặt ăn à!”

Vu Hướng Niệm vừa nhìn thấy chính ủy Tô lập tức nghĩ đến bác sĩ Ngô, nghĩ đến bác sĩ Ngô lại tức giận: “Vậy chính ủy Tô, nếu như ngày hôm qua đổi thành là ngài chặt được một buồng chuối, bị người khác nhìn thấy, ngài sẽ nói với bọn họ đừng thèm ăn, hay là khi bọn họ hỏi ngài chặt chuối ở đâu, ngài không nói cho bọn họ?”

Chính ủy Tô khựng lại một lúc: “Phó đoàn trưởng Trình có thể chia chuối cho mọi người ăn, như vậy tránh cho người nhà quân nhân chạy đi chặt chuối.”

Vu Hướng Niệm quả thực bị lý luận này chọc tức đến bật cười: “Chính ủy Tô, tôi hỏi lại lần nữa, đại viện nhiều người như vậy thì chia như thế nào? Người không được chia thì phải làm sao bây giờ? Còn nữa, suy bụng ta ra bụng người, chính ủy Tô ngài sẵn lòng chia hết đồ trong tay mình cho người khác ăn, để vợ con mình bị đói sao?”

Chính ủy Tô: “…” Vu Hướng Niệm này đúng là nhanh mồm dẻo miệng!

Vu Hướng Dương và Trình Cảnh Mặc, hai người đứng ở cửa nghe lén, Vu Hướng Dương càng nghe càng cảm thấy hưng phấn, muốn vỗ tay cho em gái mình, Trình Cảnh Mặc lại rũ mắt, trong mắt là cảm xúc kích động và phức tạp.

Xem ra hai người này đều bị lời nói của Vu Hướng Niệm làm cho không phản bác được, chính ủy quân khu 9 Mã Đại Thành đứng ra nói: “Đồng chí Vu, quân đội có quy định của quân đội! Là phó đoàn trưởng Trình chặt được chuối bị người nhà quân nhân nhìn thấy, gián tiếp dẫn đến đám người kia bị thương.”

Vu Hướng Niệm đúng ý hợp tình nói: “Nếu đã nói đến quy định, vậy nên dựa theo quy định mà làm việc, những người nhà kia tự mình chạy đến chặt chuối bị thương, vì cái gì muốn đổ trách nhiệm lên người Trình Cảnh Mặc! Trình Cảnh Mặc biết bọn họ sẽ đi chặt chuối hay là anh ấy biết nơi đó có sói?”

“Trình Cảnh Mặc làm quân nhân nhiều năm như vậy, anh ấy có phẩm hạnh gì, các ngài đều rõ, nếu như anh ấy biết có sói, tuyệt đối sẽ ngăn đám người nhà kia lại, thậm chí cho dù chính mình không được ăn miếng nào cũng sẽ chia số chuối đó cho đám người kia, các ngài chính là cảm thấy xảy ra chuyện, muốn tìm một người chịu trách nhiệm cho chuyện này, nhưng chuyện này là việc ngoài ý muốn, không ai muốn nó xảy ra!”