Chương 39: Moi Tiền Của Bạch Mai

“Những người nhà kia, buổi tối còn đi qua đó làm gì?”

Cô hỏi.

“Ai biết được!” Đinh Vân Phi đáp: “Tối hôm qua tất cả quân khu chín chúng ta đều vào núi bắt sói.”

“Vậy sao anh còn ở đây?”

“Bộ phận hậu cần chúng ta phụ trách trang thiết bị, làm tốt việc của mình là được.” Lúc Đinh Vân Phi nói những lời này mang theo kiêu ngạo, giống như việc không cần đối mặt với những nguy hiểm kia là chuyện kiêu ngạo biết bao.

Trong lòng Vu Hướng Niệm khinh bỉ, nhưng trên mặt lại nhẫn nại tính tình hỏi: “Bắt được bầy sói chưa?”

“Đinh Vân Phi! Cậu còn có thời gian rảnh rỗi ở đây lười biếng sao? Mọi người bận đến chân không chạm đất!” Bộ trưởng hậu cần Doãn Nguyên Khải đi ngang qua cửa văn phòng, thấy Đinh Vân Phi ở đây tán gẫu, không nhịn được mắng to.

“Haiz, bộ trưởng, tôi đi ngay đây!” Đinh Vân Phi nói xong vội vàng ra ngoài.

Nhiều người đi bắt sói như thế, Vu Hướng Niệm cũng không lo lắng Trình Cảnh Mặc sẽ xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn.

Cô lấy đồ mà mình mua giúp Bạch Mai, đi đến văn phòng cô ta.

“Bạch Mai, tôi nghe nói cô bị tiêu chảy, bây giờ đã đỡ hơn chút nào không?”

Giọng nói của cô tràn đầy quan tâm.



Bạch Mai cắn môi dưới, nén giận, cố gắng giữ nụ cười như trước: “Đỡ hơn nhiều rồi.”

“Vậy thì tốt rồi, ngày hôm qua tôi còn định đi thăm cô, anh Đinh nói chỉ là chút bệnh vặt, không có chuyện gì lớn.”

Cô đem xà phòng và kem dưỡng da trong tay đặt ở trên bàn Bạch Mai: “Đây là đồ cô nhờ tôi mua, tổng là 260 hào.”

Bạch Mai giật mình: “…”

Vu Hướng Niệm muốn đòi tiền cô ta! Cô ta hoàn toàn không nghĩ đến việc trả tiền.

Vu Hướng Niệm làm bộ như không nhìn thấy dáng vẻ ngạc nhiên của Bạch Mai, còn móc mấy viên kẹo thỏ trắng trong túi ra, đặt lên bàn: “Đã hứa với cô rồi, mua kẹo sữa cho cô, vừa thơm vừa ngọt, cô nhanh ăn đi.”

Bạch Mai nghĩ đến một cái cớ, vội nói: “Niệm Niệm, hôm nay tôi không mang theo nhiều tiền như vậy, ngày mai tôi trả cô sau, được không?”

Vu Hướng Niệm đã sớm đoán ra cô ta sẽ dùng cớ này: “Không cần phải chờ đến ngày mai đâu cô đã quên hôm nay chúng ta phát tiền lương à, chờ lát nữa chúng ta cùng đi lĩnh lương, cô trả lại cho tôi là được.”

Bà đây muốn tận mắt nhìn thấy cô lĩnh lương, sau đó trả lại cho tôi!

Bạch Mai một kế không thành lại đến một kế: “Niệm Niệm, là như thế này, gần đây tôi hơi túng, cô có thể cho tôi nợ mấy ngày không?”

Kinh nghiệm nói cho Bạch Mai biết, qua mấy ngày Vu Hướng Niệm sẽ quên chuyện đòi tiền cô ta.

Haiz, giả nghèo à, ai mà không biết!



“Haiz!” Vu Hướng Niệm giả bộ dáng vẻ càng đáng thương hơn: “Bạch Mai, trước kia tôi luôn hiểu sự khó xử của cô, nhưng lần này không được, tôi còn túng hơn cả cô, cô nhìn tôi đi, đã mấy ngày rồi không đến nhà ăn, còn không mua quần áo mới.”

Trước kia Vu Hướng Niệm ra ngoài ăn hoặc là mua đồ đều sẽ dẫn Bạch Mai và Đinh Vân Phi đi cùng, tâm trạng tốt còn mua cho hai người ít đồ.

Hai ngày nay Bạch Mai còn đang buồn bực, sao Vu Hướng Niệm không ra ngoài ăn.

Thì ra là không có tiền.

“Niệm Niệm, hôm nay phó đoàn trưởng Trình lĩnh lương, cô lại có tiền rồi.”

Vu Hướng Niệm thật đúng là khâm phục da mặt cô ta dày, ngay cả tiền lương của Trình Cảnh Mặc cũng nhớ thương.

“Đừng nhắc đến anh ấy, hôm trước tôi về nhà mình ăn cơm, cha tôi đánh tiếng, về sau không ai được cho tôi tiền, muốn tôi tự lực cánh sinh!” Vu Hướng Niệm lười dong dài: “Bạch Mai, cô nói nhiều như vậy, chẳng lẽ là không muốn trả tiền tôi?”

“Không phải Niệm Niệm, tôi sẽ trả lại tiền cho cô!”

Bạch Mai nhìn đồ trên bàn, lại nghĩ ra một cách: “Niệm Niệm, cô mua không đúng đồ rồi, xà phòng mà tôi muốn mua là xà phòng bình thường, cô lại mua xà phòng sữa bò, kem dưỡng da tôi muốn mua của thương hiệu Hữu Nghị, cô lại mua thương hiệu Thượng Hải.”

Vu Hướng Niệm muốn đánh người.

Bạch Mai này bây giờ không muốn bỏ tiền bèn bắt đầu nghĩ không cần nữa.

Vu Hướng Niệm cười: “Tôi nhớ rõ trước kia đồ mà tôi mua cho cô cũng là hai loại này, cô còn liên tục nói đắt một chút dùng mới tốt. Ai ngờ cô đột nhiên lại muốn dùng đồ rẻ, nhưng mua cũng đã mua rồi, lại không thể trả, lần sau tôi sẽ nhớ mua đồ rẻ cho cô.”