May mắn ánh đèn bên ngoài lờ mờ, Vu Hướng Niệm không nhìn ra.
Vu Hướng Niệm nhìn Trình Cảnh Mặc không phản ứng cũng thu hồi tâm tư trêu chọc anh, nhét tiền trong tay vào túi áo Trình Cảnh Mặc.
Tay Trình Cảnh Mặc đầy xà phòng, chỉ có thể hỏi: “Cô cho tôi thứ gì vậy?”
“Thứ tốt!” Vu Hướng Niệm nói xong bèn đứng lên, quay về phòng ngủ.
Lúc Trình Cảnh Mặc giặt xong đồ quay về phòng ngủ, Tiểu Kiệt đã ngủ say.
Anh móc đồ trong túi ra, lập tức nhìn thấy 50 đồng (1 tờ đại đoàn kết = 10 đồng).
Anh biết nhất định là cha mẹ Vu Hướng Niệm cho, anh sẽ không lấy tiền của cô, anh cũng không có việc gì cần dùng đến tiền.
Ngày mai sẽ phát tiền lương, đến lúc đó 80 đồng kia của anh cũng sẽ đưa luôn cho cô.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên bữa sáng là bánh bao thịt.
Hai mắt Tiểu Kiệt sáng lên: “Chú à, hôm nay nhà ăn có bánh bao thịt sao?”
“Hôm qua thím cháu vào thành phố mua.”
Tiểu Kiệt lập tức trở nên câu nệ: “Cảm ơn thím.”
Vu Hướng Niệm hiểu, quan hệ giữa người với người không phải chuyện một sớm một chiều là có thể thân thiết, nhất là đứa nhỏ mất cha mẹ như Tiểu Kiệt, trong lòng thằng bé rất mẫn cảm.
Cô cũng không trông cậy vào Tiểu Kiệt cùng cô thân thiết.
Vu Hướng Niệm nói: “Đúng rồi, tôi may cho Tiểu Kiệt hai bộ quần áo, ngày kia sẽ may xong, chung ta cùng nhau vào thành lấy, đến lúc đó chúng ta dẫn Tiểu Kiệt đi ăn.”
Trình Cảnh Mặc tính một chút, ngày kia là chủ nhật, anh có thể nghỉ ngơi: “Ừ.”
Ăn cơm sáng xong, Vu Hướng Niệm lại giúp Trình Cảnh Mặc bôi thuốc thêm lần nữa.
Lần này cô không bảo Trình Cảnh Mặc cởϊ áσ, làm trò trước mặt Tiểu Kiệt, ảnh hưởng không tốt.
Ánh mắt Trình Cảnh Mặc nhìn cô nhiều hơn mấy phần nghiền ngẫm, giống như muốn nhìn thấu động cơ tối qua của cô.
Lúc Vu Hướng Niệm đi đến bộ phận hậu cần, đúng lúc gặp Đinh Vân Phi cũng đi làm.
“Niệm Niệm, xin lỗi em, sáng nay anh có chút việc bận, chưa mua bữa sáng cho em.”
Vẻ mặt anh ta áy náy.
Vu Hướng Niệm còn ước gì anh ta đừng mua bữa sáng cho cô, cô cười xán lạn: “Không sao, anh Đinh, về sau anh không cần mua cho em đâu.”
Trong lúc nhất thời Đinh Vân Phi không phân rõ là Vu Hướng Niệm thiệt tình bảo anh ta đừng mua, hay là cố ý nói mát.
Vu Hướng Niệm lại nói: “Mỗi ngày bắt anh chạy xa như thế mua bữa sáng cho em, là do em quá không hiểu chuyện, về sau anh đừng vất vả như vậy, buổi sáng em tự mình ăn qua là được.”
Đinh Vân Phi và Vu Hướng Niệm tiếp xúc nửa năm, lần đầu tiên phát hiện Vu Hướng Niệm săn sóc như thế, lại nhìn gương mặt xinh đẹp kia, Đinh Vân Phi động lòng không tôi.
“Niệm Niệm, chuyện ly hôn của em…”
Vu Hướng Niệm thở dài: “Ngày hôm qua cha mẹ em gọi em về nhà ăn cơm, bọn họ không cho em ly hôn, haiz, anh Đinh, anh là người tốt, em không muốn chậm trễ anh, anh đừng chờ em nữa.”
Nói xong, mắt cô đỏ lên, dáng vẻ đau lòng.
Đinh Vân Phi biết chuyện hôm qua Vu Hướng Niệm về nhà ăn cơm, anh ta còn bị Vu Hướng Dương cảnh cáo một trận.
Vu Hướng Dương bảo anh ta cách xa em gái mình một chút, nếu không sẽ đánh chết anh ta.
Tâm lý phản nghịch của đàn ông càng không cho chờ, anh ta càng muốn chờ, càng muốn anh ta cách xa, anh ta càng muốn đến gần.
Dù sao anh ta cũng chỉ mới 21 tuổi, kết hôn vẫn còn sớm.
“Niệm Niệm, anh không ép em, em cứ từ từ, anh sẵn lòng chờ em.”
Hai người nói chuyện đã sắp đến văn phòng.
Vu Hướng Niệm thấy chỗ của Bạch Mai không người, thuận miệng hỏi một câu: “Bạch Mai không đi làm sao?”
“Hôm qua cô ấy bị tiêu chảy, hôm nay xin nghỉ.” Đinh Vân Phi nói.
Ngày hôm qua Bạch Mai ăn một mạch bảy quả trứng gà bị đầy bụng, chiều qua đi vệ sinh rất nhiều lần.
Sáng sớm hôm nay Đinh Vân Phi đến bệnh viện quân khu lấy thuốc đưa cho Bạch Mai, cho nên chậm trễ mua bữa sáng.
Vu Hướng Niệm nghe nói cô ta bị tiêu chảy lập tức hiểu nguyên nhân, trong lòng nói thầm, tôi chỉ làm cô bị tiêu chảy, cô lại muốn mạng tôi.